Chương 1111 Thọ Quang giới 1
Đây là năng lực đặc biệt của Nhân Hoàng, đem lực lượng của tất cả mọi người gia trì lên mình, thần uy cái thế.
Thế nhưng lão già kia càng hung ác, chỉ thấy hào quang hùng hồn lóe lên từ tiên giới.
Mẹ nó!
Hắn mượn lực lượng của cả một tiên giới.
Đòn này thì đối phó thế nào?
Mọi người hoảng hốt.
Chỉ thấy thần uy của lão già kia giáng xuống, đã tạo thành thần ngục vô biên, Thiên Tằm không cách nào thoát khỏi.
Lão già kia hưng phấn nói: “Thần vật hư không này là của ta rồi, từ nay về sau lão phu có thể tiêu dao thiên ngoại, không cần chịu thiên đạo áp chế nữa rồi!”
Lão cất tiếng cười ha hả.
Ninh Dạ hừ lạnh: “Nhưng có lẽ ngươi sai rồi, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo.”
Y cong ngón tay búng một cái, không thấy có thứ gì, nhưng thực tế đã truyền tà niệm của ý chí vặn vẹo kia vào người lão già.
Đây là thứ thiên đạo căm giận nhất.
Lão già kia toàn thân run rẩy, trong lòng có cảm giác khác lạ: “Ơ? Ngươi làm gì ta thế? Không được!”
Chỉ thấy kiếp vân đột nhiên xuất hiện trên không trung, một tia sét đỏ máu vắt ngang bầu trời.
Bọn họ chưa từng thấy loại sấm sét này, không phải Tử Cực Càn Lôi, nhưng mọi người có thể cảm nhận được nó là lôi kiếp còn đáng sợ hơn cả Tử Cực Càn Lôi.
Chẳng qua lúc trước bọn họ không có tư cách chứng kiến kiếp nạn như vậy.
Khi nó xuất hiện, có thứ gì đó xé rách không trung, thần ngục tiêu tan, thần uy ngập trời của lão già cũng chẳng còn.
Sau đó lại thấy lôi quang trút xuống như tơ, lão già kia phát ra tiếng kêu gào khủng khiếp: “Không! Không!”
Hiển nhiên lão đáng ơh tới cùng cực, thân hình đột nhiên hóa thành luồng sáng.
Xoạt!
Tia sét đỏ máu bổ xuống, vẽ thành một ánh đỏ dài vô cùng vô tận trong hư không lấp lánh ánh sao.
Đồng thời, lão già kia cũng hóa thành luồng sáng bay đi, nhưng cho dù như vậy vẫn thấy một phần luồng sáng bị sấm sét đỏ máu quét qua, lập tức tiêu tan.
“Khốn kiếp!” Lão già kia kêu gào thảm thiết, còn chưa hết hy vọng, lật tay thi triển một đại thần thông, thần ngục tái hiện, như bàn tay kéo Thiên Tằm tới rìa tiên giới, chùm sáng do lão già biến thành như người kéo thuyền, có thế nào cũng không chịu bỏ qua cho Thiên Tằm.
Thiên Tằm ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào chống lại.
Tuy hình thể của nó rất lớn nhưng đặc tính là sinh sống trong hư không, tối đa chỉ là một chiếc thuyền tiên giới, năng lực bản thân kém xa đại năng Nhân Hoàng.
Mắt thấy lão già kia sắp kéo Thiên Tằm vào giới, Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Tự gây nghiệt!”
Lại búng ngón tay.
Lần này là nhắm vào Côn Lôn kính.
Chỉ thấy thân thể lão già rung chuyển dữ dội, sấm sét đỏ máu không buồn tích tụ, trực tiếp bổ xuống.
“Á a a!”
Lão già kêu gào thảm thiết: “Người của thiên mệnh, người hưởng thiên mệnh, ta sai rồi!”
Lập tức nhận sai, sau đó trực tiếp hóa thành vệt sáng đi vào tiên giới, biến mất không thấy đâu, ngay cả Côn Lôn kính cũng không tìm ra lão.
Sấm sét đỏ máu kia đi vòng quanh tiên giới, không ngờ lại không bổ xuống mà cứ thế tiêu tan.
Lần này thú vị rồi.
Theo lý thuyết, vượt khỏi hạn chế của tiên giới, ra khỏi tiên giới là không bị đánh, vì hư không mênh mông, có khả năng bao dung nhất, chỉ có ở trong tiên giới do quá cường đại nên mới bị đánh, mục đích chỉ là xua đuổi, như con cá quá lớn, vại cá không chứa được.
Sao lão già này lại hoàn toàn ngược lại? Không đúng, cũng không phải ngược lại.
Lão bị sét đánh là vì Ninh Dạ.
Thế nhưng lúc vào lại không sao, chứng tỏ có điểm lạ.
Mọi người đang lấy làm khó hiểu, Ninh Dạ lại cười khà khà: “Thú vị! Thú vị! Chúng ta du lịch vạn giới chẳng phải vì những thứ vượt ngoài lẽ thường ư? Chuyện trái lẽ thường, ắt có vấn đề, xem ra cả lão già kia lẫn giới này đều rất hiếm thấy. Cũng phải như vậy mới không uổng chuyến đi này.”
Nói xong đã đứng thẳng dậy: “Đi thôi, chúng ta cũng hạ giới xem thử.”
Để tránh gây động tĩnh quá lớn, các tu sĩ không hạ xuống đồng thời mà chia thành từng đợt.
Giới này cũng có cương sát, nhưng có hai vị đại năng Nhân Hoàng hộ giá nên không cần tới Lưu Kim toa, trực tiếp dùng thân thể đi xuyên qua tầng cương sát, chúng tiên thi pháp, đều tìm tự tìm địa điểm hạ xuống.
Đối với phần lớn tu sĩ, bọn họ tới đây không phải để tìm hiểu bí mật mà là hưởng thụ một phen, giải tỏa nhàm chán phiền muộn lúc trên Thiên Tằm.
Ninh Dạ không cần Thiết Lang và Phượng Tiên Lung bảo vệ, dẫn theo ba người Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Dạ và Lâm Lang Thiên, bồng bềnh bay tới một tiên sơn.
Chỉ thấy tiên sơn này mây mù mịt mờ, gốc tùng san sát, mây trắng trôi nổi, phong cảnh tươi đẹp, cũng coi là một địa điểm tu hành không tệ.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, một tu sĩ đang ngồi quay mặt về vách núi, giữa trời cao nắng chói, bên cạnh là một thanh kiếm nhỏ như sợi tơ bạc không ngừng lượn quanh, linh động nhẹ nhàng, thi thoảng lại tỏa ra vài luồng kiếm khí.