Chương 1123 Lập giáo
Nhưng sau khi gia tộc huyết mạch xuất hiện, những diệu pháp thiên địa, bí thuật thần thông lại dần dần biến mất, chỉ tồn tại trong truyền thuyết và điển tịch, còn những thứ huyền diệu đó cũng được hậu thế gọi là cảnh giới Tiêu Dao.
Bây giờ trong Thọ Quang giới có không ít kinh sách ghi chép lại phong thái đại năng thời cổ, nhưng đa số mọi người cho rằng lời đồn khoa trương, nội dung vô lý, làm sao lại có nhiều cảnh giới Tiêu Dao như vậy.
Mãi tới hôm nay, “cảnh giới Tiêu Dao” xuất hiện ồ ạt, mới khiến thế nhân chấn động.
Lý gia chỉ là khởi đầu, sau khi chư tiên Trường Thanh giới tiến vào, toàn bộ Thọ Quang giới đều dấy lên sóng gió ngập trời.
Có người nhanh chóng giao hảo, ra sức lôi kéo tu sĩ Tiêu Dao, định dùng thủ đoạn nhân duyên kiếm lấy huyết mạch Tiêu Dao; có kẻ nhanh chóng ra tay, định bắt giữ tu sĩ Tiêu Dao, ép hỏi bí pháp Tiêu Dao; cũng có kẻ lòng dạ nhỏ mọn, không cho phép có người cường đại hơn mình, cậy mạnh ra tay, nhưng bị va tới vỡ đầu chảy máu.
Đương bên phía tu sĩ Trường Thanh giới cũng không thiếu những kẻ không an phận.
Nói chung, do đám tu sĩ này xuất hiện, toàn bộ Thọ Quang giới đã rối loạn.
Nhưng thân là người trong chuyện, Lý Thần Dương cũng không biết số lượng tu sĩ cảnh giới Tiêu Dao đã lên tới ngàn vạn, chỉ cho rằng có mấy người trước mắt thôi.
Cho dù như vậy vẫn thấy kinh hãi, Ninh Dạ yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng.
Thời khắc này sau khi hiểu rõ đại khái mọi chuyện, Ninh Dạ hỏi: “Nói vậy tất cả mọi người trong Lý gia ngươi đều có huyết mạch Quang đạo như vậy?”
Lý Thần Dương cười khổ lắc đầu: “Cái này thì không phải, nói có thì chắc là mọi người đều có, nhưng nếu nói vận dụng thì cần có cơ duyên nhất định. Chẳng qua chúng ta cũng không nói rõ được cần cơ duyên ra sao. Lão phu may mắn, thức tỉnh lực lượng huyết mạch này nên mới có thể lên làm gia chủ. Thế nhưng hai cậu con trai, ba cô con gái của ta đều không có cơ duyên thức tỉnh. Không như tổ tiên ta, nghe nói thời kỳ đầu người người đều thức tỉnh.”
“Năm tháng xa xôi, huyết mạch mong manh, cũng rất bình thường.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Đúng rồi, còn một vấn đề.”
“Xin thượng tiên cứ nói.”
“Có phải biểu hiện cuối cùng khi thức tỉnh huyết mạch của các đại gia tộc trong Thọ Quang giới này đều là Quang đạo?”
Lý Thần Dương ngây người, khẽ gật đầu.
Ninh Dạ cười phá lên: “Quả nhiên... Ngươi đã bao giờ nghĩ xem là vì sao không?”
Lý Thần Dương trả lời: “Chắc là vì hoàn cảnh nơi này. Nơi này tên Thọ Quang giới, thiên phú Quang đạo, cũng rất tự nhiên.”
“Bản giới có thiên phú Quang đạo?” Ninh Dạ vui vẻ.
Y nhìn Lý Thần Dương với vẻ thương hại: “Ngay thế giới của mình có tính chất gì mà cũng không biết, tu tiên như vậy, đúng là đáng buồn, đáng tiếc!”
Sau khi hiểu được tương đối đầy đủ, Ninh Dạ không tiếp tục hỏi thăm, ngược lại tỏ ý mình muốn ở lại Lý gia một thời gian ngắn, tiện đó xem thử kinh sách quan trọng ở đây.
Chủ nhân không muốn giữ, nhưng vị khách quá cường đại, đành phải ra vẻ ân cần.
Tiếp đó Lý Thần Dương bố trí hạ nhân chuẩn bị phòng khách tốt nhất mời Ninh Dạ nghỉ chân, cũng đưa hết tất cả điển tịch của Lý gia tới nơi.
Cũng may Ninh Dạ không hứng thú với bí pháp của gia tộc họ, chỉ hứng thú với những truyền thuyết thượng cổ, khiến Lý Thần Dương bớt lúng túng sợ bại lộ bí pháp Lý gia.
Thế là trong mấy ngày tiếp theo, Ninh Dạ tập trung nghiên cứu những truyền thuyết trong sách cổ.
Cùng lúc đó, Thọ Quang giới chính thức nổi sóng gió.
Tu sĩ vốn đã không an phận, bản thân có năng lực, giấu giấu giếm giếm như con rùa không phải là phong cách của bọn họ. Có cơ hội đương nhiên phải ra tay, không có cơ hội cũng phải tạo cơ hội ra tay.
Thế là sau từng đợt tu sĩ Tiêu Dao xuất hiện, Thọ Quang giới cũng bắt đầu xuất hiện truyền thuyết.
Có kẻ nói thiên địa thức tỉnh, đạo cảnh hiển hóa.
Cũng có kẻ nói môn phái ẩn thế, xuất thế giảng đạo.
Đương nhiên cũng không thiếu những kẻ theo thuyết âm mưu, nói những tu sĩ Tiêu Dao này tự xưng môn phái, mưu toan lật đổ thống trị của gia tộc huyết mạch, ý đồ bất chính.
Chuyện này không hoàn toàn là sai.
Thế là Thọ Quang giới cũng xao động mãnh liệt.
Có kẻ lôi kéo lấy lòng, có kẻ ra sức loại trừ, có kẻ lặng lẽ quan sát, cũng có kẻ lòng dạ khó lường tính toán khơi gợi thị phi.
Đối với những chuyện này, Ninh Dạ coi như không.
Viễn chinh tiên giới không phải mời khách ăn cơm, Ninh Dạ có nguyên tắc không gây họa cho kẻ vô tội, nhưng cũng không nghĩa là hoàn toàn nhân từ, chỉ giảng đạo nghĩa.
Đa số thời điểm y sẽ tính toán thiệt hơn, dựa trên giới hạn của bản thân, thỏa mãn nhu cầu của mình.
Mà nhu cầu này chính là nhu cầu của Tri Vi giới.
Nhu cầu tài nguyên.
Vì vậy cướp đoạt tài nguyên là không thể tránh khỏi, khác biệt chỉ là phương thức và thủ đoạn mà thôi.