Chương 1127 Tới thì đánh 2
Ninh Dạ đang ở trên đảo, chăm chú đọc một quyển sách.
Đây là bí điển của bản giới, nhưng chỉ ghi chép truyền thuyết thượng cổ.
Ninh Dạ lại đọc rất say xưa, rất nhiều chuyện liên quan tới thượng cổ cũng được theo văn tự miêu tả, dần dần tạo thành hình ảnh trong đầu y.
“Thời kỳ thượng cổ, có hào quang từ trên trời hạ xuống, thay đổi thiên địa, khiến ánh sao xoay chuyển, trời trăng ảm đạm... chậc chậc, giọng điệu lớn lối thật, nhưng cũng không phải là sai.”
Sau khi mở đại viễn chinh tiên giới, bây giờ Ninh Dạ đã có cảm nhận sâu sắc hơn về vũ trụ tiên hiệp này.
“Mặt trời” ở đây không phải một tiên giới nào đó hay một quả cầu lửa hằng tinh mà là ánh sáng năng lượng thuần túy.
Chúng tụ tập dồi dào trong các tinh giới, phát huy tác dụng của mặt trời, vốn thể tập hợp của tiên năng.
Theo một ý nghĩa nào đó, có thể nói “mặt trời” ở đây chính là khởi nguồn của tiên lực.
Nhưng không thể sử dụng tiên lực này, vì chúng quá mạnh mẽ, quá cuồng bạo, có thể phá tan mọi thứ tiếp cận, chính vì vậy không thể sinh sống gần mặt trời. Ninh Dạ từng lái Thiên Tằm tiếp cận một vầng mặt trời, hắn còn đỡ, Thiên Tằm thì không chịu nổi tiên lực cuồng bạo kia, cuối cùng không thể không từ bỏ.
Còn mặt trăng thì hoàn toàn ngược lại.
Nó không phải phản chiếu của mặt trời, theo một ý nghĩa nào đó nó như lỗ đen, hay như Ma Vực.
Sau khi biết tới Chính Phản giới, Ninh Dạ càng cho rằng có lẽ nó là lối vào Phản giới, xung quanh nó có vô số thú quỷ dị, yêu mị hoành hành. Chính vì vậy, mặt trời mặt trăng cùng chiếu tới thế gian, hai giới chính phản cùng tồn tại, khiến trong tinh la vạn giới, ma đạo vĩnh viễn không thể biến mất.
Nhưng lực lượng của mặt trăng không thể chống nổi mặt trời, cho nên mới có cục diện chính đạo hưng thịnh.
Trời trăng ảm đạm, câu này nói thì đơn giản, nhưng thực tế ngay cả Thánh Nhân cũng chưa chắc đã làm được.
Đó khác nào lật tay khai thiên, úp tay diệt thế.
Có lẽ phải tới cảnh giới thứ tám mới có thể nghĩ tới.
Thế nhưng xét theo cấp độ của Thọ Quang giới, đừng nói Nhân Hoàng, cho dù chỉ bằng thủ đoạn của Ninh Dạ cũng có thể che khuất bầu trời. Xét theo góc độ của Thọ Quang giới, đúng là có thể khiến trời trăng ảm đạm, nói trắng ra thì không phải mặt trời với mặt trăng mất đi ánh sáng, chỉ là người nơi này không nhìn thấy mà thôi.
Vì vậy Ninh Dạ mới nói không tính là sai.
“Nói vậy là vị Nhân Hoàng tu luyện Quang đạo này chắc là một vị đại năng tới từ ngoại giới. Tám ngàn năm rồi mà hắn vẫn sống?” Trì Vãn Ngưng cười nói.
“Chắc có một số thủ đoạn đặc biệt.” Lâm Lang Thiên ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, bóp chân cho y.
Tuy cô nương này tới sau, tu vi cao nhất, nhưng tính tình lại dịu dàng nhất, rất chăm sóc Ninh Dạ, ngược lại Trì Vãn Ngưng thích ngồi luận đạo với Ninh Dạ, chăm sóc gì đó, một Niết Bàn như cô không cần phí tâm tư vào việc này.
Về phần Công Tôn Điệp, khụ khụ, cô nàng không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi.
Ninh Dạ nhéo mặt Lâm Lang Thiên: “Không chỉ là thủ đoạn đặc biệt, khi tới nơi thì tình hình của người này đã không được tốt cho lắm. Phải biết đại năng vào giới, bình thường không cần gióng trống khua chiêng như vậy, đặc biệt là đi qua cương sát, với thực lực của Nhân Hoàng cũng rất dễ dàng. Ở đây “xoạt” một cái, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, điên đảo nhật nguyệt, nhưng tiếp đó không còn động tĩnh, hiển nhiên không hợp lẽ thường.”
Trì Vãn Ngưng nói: “Không sai, chắc cũng giống Thánh Nhân kia, trong lúc bất ổn cố xông vào thế giới này. Lúc trước đã thấy tình hình lão già này không được tốt, chắc lúc đó cũng không khá hơn bao nhiêu. Chẳng qua không biết dùng thủ đoạn gì mà kéo dài được hơi tàn tới giờ.”
Lâm Lang Thiên cười nói: “Giờ nhìn lại, chắc có liên quan tới chuyện đạo cảnh tiêu biến ở nơi này. Không có đạo cảnh, ngay cả thiên đạo cũng không thể hiện rõ ràng.”
“Không sai, đây chính là nguyên nhân vì sao hắn ở lại giới này mà không bị sét đánh.” Ninh Dạ gật đầu: “Lão già ấy dùng sức mình mình, che đậy thiên địa, khiến cho toàn bộ Thọ Quang giới thoát ly đạo cảnh.”
Trì Vãn Ngưng nâng cằm: “Khiến người ta khó hiểu là, cho dù hắn là Nhân Hoàng cũng không thể làm được như vậy chứ? Ít nhất Thiết Lang và Phượng Tiên Lung không làm được.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Mỗi người có sở trường riêng. Quang Độn của người này mạnh hơn ta, có thể tự mình đi qua hư không, trải qua nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều thứ, có bí pháp hay dị bảo gì cũng không lạ. Nhưng người này cũng như Thánh Nhân kia, lệch khỏi đạo cảnh, cũng là kiểu đi ngược thiên ý. Cũng không uổng công ta tìm kiếm hắn, chắc sẽ có một đợt cơ duyên.”
Nghe y nói vậy, các cô gái đều vui mừng.
Đối với Ninh Dạ mà nói, những kẻ rời xa chính đạo, đi theo ngược hướng, trái với ý trời, chính là cơ duyên của y.