Chương 1128 Đánh xong hãy nói 1
Cho dù không có thứ gì, chỉ riêng chuyện kéo giới này về chính đạo đã là một công lao lớn bằng trời, chắc chắn sẽ được thiên đạo để mắt, khí vận vô song.
Lúc này đang trò chuyện, Ninh Dạ đột nhiên ngẩng cao đầu, ồ một tiếng: “Có khách tới.”
“Là đám tu sĩ bản giới.” Lâm Lang Thiên cũng phát hiện ra: “Phu quân không ai không dạy, đã động chạm tới rất nhiều người.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Không phá thì sao mà lập được, như vậy cũng tốt. Nhân cơ hội này chèn ép bản giới, thu thập tài nguyên, tiện thể ép lão già kia hiện thân.”
Nói xong vung ống tay áo, đã vào trong mây.
Phương xa, bóng người chưa hiện mà sát khí đã ập tới.
Một lát sau mới phát hiện có vô số tu sĩ chen chúc nhau bay đến.
Hơn hai ngàn Niết Bàn, lại thêm gần hai vạn Vô Cấu, mười vạn tu sĩ Vạn Pháp, mênh mông cuồn cuộn, ùn ùn đi tới, khiến bầu trời ngun ngút mây khói, nhìn không thấy cuối.
Ai nấy bay giữa không trung, đằng đằng sát khí, cảm giác rất giống mười vạn thiên binh thiên tướng.
Bên phía Tinh Lạc sơn cũng phát hiện ra điểm lạ, ai nấy dồn dập bay lên bầu trời.
Thiên Lang nhìn từ xa lại, cười nói: “Cuối cùng bọn chúng cũng liên kết lại ra tay với chúng ta. Ninh thượng tiên, lần này ngài không bắt ta giấu giấu giếm giếm đấy chứ?”
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Đánh thì đánh thôi, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, đừng ra tay quá mức.”
Thiết Lang định nói trời cao có đức hiếu sinh hay coi vạn vật như cỏ rác, chúng ta nói sao mà chẳng được; nhưng hắn rất thức thời không tranh luận với Ninh Dạ, chỉ nói: “Vâng!”
Tiện tay vung lên, bầu trời quang đãng không áng mây đột nhiên sinh ra sấm sét, tiếp đó tiếng sấm rền vang, khí thế ngông cuồng hoang dại đã cuồn cuộn quét ra.
Thiết Lang thân thể hùng vĩ, chớp mắt đã hóa thành một tồn tại khổng lồ đội trời đạp đất, nhìn về phía đám người phương xa như con giun cái dế: “Một lũ đạo chích mà dám xâm lấn Thiên Cơ thần giáo ta, đúng là tự tìm đường chết!”
Nói đoạn tiên phong cuốn tới, hóa thành cơn sóng mênh mông ập về phía đối phương.
Lúc này hơn mười vạn tu sĩ Thọ Quang giới vẫn chưa tới gần, còn cách rất xa đã thấy thân thể hùng vĩ, khí tức khủng khiếp của Thiết Lang; ai nấy kinh hãi sững sờ.
Cảnh Hoành Nghiệp hét lớn: “Thiên Cơ giáo tội ác không thể tha, gây họa cho chúng sinh, đảo loạn luân thường, hôm nay mười vạn tu sĩ chúng ta cùng tới nơi này là muốn Thiên Cơ giáo đưa ra một lời giải thích, các ngươi... ơ ơ, sao nói đánh là đánh?”
Cảnh Hoành Nghiệp giật bắn mình.
Rõ ràng là chúng ta tấn công các ngươi, các ngươi thậm chí không buồn giải thích một câu đã ra tay, thế là có ý gì?
Tốt xấu gì cũng đợi chúng ta đọc xong hịch văn thảo phạt chứ?
Khổ nỗi đối thủ ra bài không theo lẽ thường, rõ ràng là bên phòng thủ nhưng không buồn nói nhảm với bọn họ một câu, trực tiếp thi triển một cơn sóng khổng lồ ép tới.
Cảnh Hoành Nghiệp không kịch đọc xong hịch văn, đành cất cao giọng nói: “Thiên Cơ giáo không giữ tín nghĩa, đánh lén chúng ta, mọi người xông lên!”
Ầm ầm ầm, vô số tiên pháp thần thông đánh tới.
Đại chiến tiên pháp với số lượng hơn mười vạn là sao?
Nói đơn giản hơn là: Thế giới này không chứa được các ngươi nữa rồi.
Khoảnh khắc chiến đấu bộc phát, cơn sóng tiên lực ập tới, trực tiếp quét ngang vạn dặm, từng tầng từng tầng đẩy tới!
Cứ như sóng biển, từng cơn nối tiếp nhau không ngừng ập tới, Cho dù trên cao vạn dặm nhìn xuống bên dưới cũng có thể cảm nhận được biến hóa khủng khiếp trong bầu trời.
Áng mây bị đốt cháy, sóng biển đang dâng trào, ngọn núi dang sụp đổ, sinh cơ đang lụi tàn.
Cứ như tai ương của thiên địa, quét qua khắp bầu trời.
Mà đây mới là dư âm của trận chiến.
Chính giữa chiến trường lại là cảnh tượng khác.
Không có trời đất sụp đổ như trong tưởng tượng, toàn bộ tiên đảo Tinh Lạc sơn đều tỏa ra huyền quang vô tận.
Đó là tiên pháp bảo vệ, phòng ngự trung tâm của vòng xoáy chiến tranh này như tường đồng vách sắt, còn ngoài vòng bảo vệ, lại là vô số cuồng phong vũ bão, sóng lửa hung mãnh, khác nào đặt mình vào trong biển lửa. Người trên đảo đều thấy được luồng hào quang hủy diệt vô tận.
Nhưng đây là đối với người trên đảo.
Đối với người ngoài đảo, cảm thụ lại khác hẳn.
Đặc biệt là mười vạn tu sĩ Thọ Quang giới, bọn họ kinh hãi phát hiện công kích tập trung lực lượng của mười vạn tu sĩ lại bị ngăn cản!
Trên bầu trời có sợi xích sắt vắt ngang, phong tỏa thiên địa, khiến mỗi người đều như đặt mình trong ngục.
Còn phía xa có hai thân hình hùng vĩ, đội trời đạp đất, chỉ nhẹ nhàng ra tay là hóa giải công kích của vô số tu sĩ, không những vậy mọi người còn cảm thấy lực lượng thần hồn của đối phương cũng như bị đối thủ cướp đoạt, thân thần dao động, khó mà giữ vững.
Ngược lại tu sĩ mặt trắng ở trên đỉnh cao nhất chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cho những người khác cơ hội thể hiện nữa.”