Chương 1134 Thiên quyến 2
Thậm chí tu sĩ Thọ Quang giới cũng có cảm ngộ, ai nấy thần sắc kích động.
Đúng, bọn họ vứt bỏ phần lớn tu vi, nhưng bọn họ lại đạt tới cảnh giới Tiêu Dao.
Cuối cùng cũng lĩnh ngộ được rồi!
“Trời cao mở mắt!” Không biết ai hô tiếng này.
Vô số tu sĩ kích động hô to lên trời: “Trời cao mở mắt rồi!”
“Đạo của ta có hy vọng rồi!”
“Sớm nghe đạo, chiều có chết cũng cam tâm!”
Tiếng hò hét vang lên sôi nổi.
Còn Ninh Dạ, y lại bình tĩnh hơn hẳn.
Vì y từng có cảm giác này rồi.
Đó là khoảnh khắc y hấp thu mảnh vỡ thiên đạo trước kia.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn.
Nhưng lần này thời gian dài hơn lúc đó nhiều.
Đúng, khoảnh khắc này mọi huyền bí trong thiên địa không còn lớp khăn che phủ mông lung, trong quá trình Nghịch Đạo thạch kia tiêu tán, nó thẳng thắn mở rộng, mãi tới khi Nghịch Đạo thạch biến mất hoàn toàn.
Sau đó là ngọc lộ vô hình vẩy xuống.
Đó là đại khí vận mà thiên đạo ban xuống.
Hạ xuống bên dưới, vẩy khắp mọi người, nhưng hiển nhiên Ninh Dạ là người cầm đầu.
Thân là công thần của trận chiến uốn nắn này, y lại thuận theo thiên mệnh, cũng lại nghênh đón đợt ban thưởng mà mình mong mỏi đã lâu.
Ngược lại, Quang Hoàng hoàn toàn choáng váng.
Hắn nhìn Nghịch Đạo thạch tan rã, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn không làm gì tiếp, cứ thế nhìn nó tan rã, biến mất, không còn gì trong thiên địa này.
Thọ Quang giới bắt đầu trở về chính đạo.
Thiên địa luân thường, lại nắm giữ thế gian.
Mà hắn, chính là kẻ duy nhất không được cho phép trong thiên địa này.
Kiếp lôi lại hiện lên, nhắm thẳng Quang Hoàng.
Quang Hoàng không né tránh.
Hắn biết mình có muốn tránh cũng không được, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi thắng rồi, Ninh Dạ, thế nhưng ngươi sẽ không giải thích được, cũng không hiểu được. Đợi tới ngày nào đó ngươi thật sự tới cấp bậc đó ngươi mới hiểu, tuy khí vận thiên đạo trợ giúp ngươi, nhưng cuối cùng lại không cho ngươi bước ra bước cuối cùng. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ lựa chọn như ta...”
Trong lúc hắn đang nói, kiếp lôi đã giáng xuống.
Thân thể Quang Hoàng bắt đầu tan rã, như cánh hoa rơi, tạo thành vô số cơn mưa ánh sáng.
“Thật ư? Không còn đường lên trời nên ngươi bỏ chính đạo theo tà đạo? Nhưng dẫu sao ngươi cũng là Nhân Hoàng.” Ninh Dạ hạ giọng nói.
Y từng thấy Thánh Nhân.
Thánh Nhân kia cũng vì không còn đường lên tận cùng thiên đạo nên bỏ chỗ sáng theo chỗ tối.
Nhưng phải tới khi lên tới cảnh giới thứ bảy hắn mới bắt đầu như vậy.
Quang Hoàng, dẫu sao cũng chỉ là cảnh giới thứ sáu.
Cảnh giới không nói lên vấn đề, nhưng nói lên rằng có lúc không phải ngươi không còn đường đi lên, chẳng qua ngươi không tìm đúng cách mà thôi.
Đối với Quang Hoàng, hắn không thể lên tới cảnh giới thứ bảy, tuổi thọ sắp hết, cho nên vứt bỏ thiên mệnh, rẽ sang hướng khác.
Mà sự tồn tại của Thánh Nhân kia lại chứng minh chính đạo có thể lên tới cấp bậc cao hơn.
Nếu thế, dựa vào đâu mà nói chính đạo không thể đi cao hơn nữa?
Cũng như có một số người cảm thấy mình không thăng tiến nổi nên bắt đầu làm việc xấu, nhưng sao người khác lại làm được?
Chung quy cũng vì bản thân mất đi kiên trì và tự tin, kiếm cớ cho cái được mất nhất thời mà thôi.
Vì vậy, lời nói của Quang Hoàng, không đáng nhắc tới.
Có lẽ cảm thụ được suy nghĩ của Ninh Dạ, bầu trời lại xuất hiện dị tượng lại có thiên hoa rải xuống, rơi vào người Ninh Dạ.
Rơi tới nơi rồi tự biến mất, nhưng Ninh Dạ có thể cảm nhận được niềm vui tràn vào.
Thiên quyến! (người thân của trời)
Lại một đợt đại khí vận, nhưng là vì Ninh Dạ nhìn thấy tương lai, kiên định với chính đạo.
Lúc này chiến đấu đã dừng, tất cả sóng êm gió lặng.
Thiết Lang và Phượng Tiên Lung, hai vị Nhân Hoàng lẳng lặng đứng trên không trung, bọn họ là Nhân Hoàng, vốn không được phép ở đây.
Thế nhưng thiên đạo bỏ qua cho họ, phá lệ cho phép họ ở lại chỗ này.
Vậy mới nói, thể nào chẳng có ngoại lệ.
Nhưng Ninh Dạ vẫn cười một tiếng: “Không cần phá lệ như vậy, được ưu ái nhưng không nên kiêu ngạo, các ngươi hoặc tự phong ấn tu vi, hoặc trở về Thiên Tằm thôi.”
Thiết Lang cười nói: “Ta và Phượng Tiên về Thiên Tằm trước đã, cảm ngộ thu hoạch hôm nay. Đợi tiêu hóa xong lại xuống hạ giới chơi đùa một phen.”
Nói xong đã cùng Phượng Tiên Lung cùng bay lên thiên ngoại.
Lúc này tu sĩ Thọ Quang giới mới hiểu ra.
Cảnh Hoành Nghiệp run rẩy nói: “Hóa ra là thiên ngoại phi tiên... thiên ngoại phi tiên... cung tiễn hai vị tiên tôn! ’
Đã quỳ rạp xuống đất.
“Cung tiễn tiên tôn!” Đám tiên nhân dồn dập quỳ gối.
Sau đó cùng nhìn sang Ninh Dạ.
Ninh Dạ cất cao giọng nói: “Tu vi của các ngươi sa sút, nhưng đạo cảnh đã khôi phục, sau đó chỉ cần chăm chỉ tu hành là có thể trở lại cảnh giới. Chúng ta sẽ ở lại đây mười hai năm, mười hai năm sau sẽ tự đi khỏi, trong lúc đó cũng lấy chút tài nguyên, nhưng sẽ để lại cho các ngươi thứ gì cần để.”