← Quay lại trang sách

Chương 1133 Thiên quyến 1

Lúc này Quang Hoàng vẫn đang đánh xuống ầm ầm, tất cả mọi người đều bị ép trong trạng thái phòng thủ, trong lúc nhất thời không thể phản kích. Những tu sĩ Thọ Quang giới kia tuy không bị hắn hấp thu huyết mạch nữa, nhưng chỉ cần tồn tại là vẫn cung cấp lực lượng cho hắn.

Chuyện này khiến hắn bộc phát như điên, chẳng khác gì thiên thần, Nghịch Đạo thạch xoay chuyển, kiên định chặn đứng đạo cảnh.

Trong lòng Ninh Dạ đã có ý tưởng, kêu lên: “Tất cả tu sĩ Thọ Quang giới nghe đây, huyết mạch của các ngươi đều đến từ lão già này, bị hắn ảnh hưởng, tu hành cả đời mà chỉ là vật trong túi hắn. Cách duy nhất thoát khỏi là tự bỏ huyết mạch mới có thể bảo toàn!”

Cái gì?

Tu sĩ Thọ Quang giới kinh hãi.

Tự bỏ huyết mạch khác nào bảo bọn họ tự phế tu vi?

Quang Hoàng kêu lên: “Nếu các ngươi làm thế là tự chui đầu vào chỗ chết! Các ngươi cam lòng vứt bỏ tu vi tốn bao công sức mới có được hay sao? ’

Ninh Dạ cũng hét lên: “Không làm vậy mới là không còn đường sống. Chỉ cần giết lão già này phá hủy Nghịch Đạo thạch, giới này có thể trở về thiên đạo, người người đều có thể đạt tới Tiêu Dao! Tu vi mất đi còn có thể trở về, thế nhưng bỏ qua cơ hội lần này, không chỉ không còn hy vọng Tiêu Dao mà mạng cũng chẳng còn! Chẳng lẽ còn không hiểu được đạo lý này hay sao? ’

Thiết Lang còn âm trầm nói: “Nếu còn không hiểu được, lão phu cũng không cần bỏ công sức ra bảo vệ các ngươi nữa.”

Hắn bảo vệ tu sĩ Thọ Quang giới là không để lão già kia mượn lực tăng cường bản thân, nhưng không ngăn được hắn nói lăng lẫm liệt như mang đại nghĩa.

Nghe hắn nói vậy, cuối cùng đám tu sĩ Thọ Quang giới cũng hiểu.

Bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.

Cảnh Hoành Nghiệp nhìn Ninh Dạ: “Lưỡng Nghi Thiên Tôn, ngươi nói thật chứ? Nếu bỏ huyết mạch là có thể vào Tiêu Dao?”

“Thiên địa làm chứng!”

Cảnh Hoành Nghiệp cắn răng một cái: “Được!”

Hắn “đùng” một tiếng vỗ lên người mình, tự phá huyết mạch, khí thế lập tức suy sụp, tu vi cũng rơi thẳng từ Niết Bàn xuống cấp bậc Vạn Pháp.

Nhưng khoảnh khắc đó, hắn thật sự cảm nhận được.

Ảnh hưởng vô hình của lão già Quang Hoàng kia đã hoàn toàn biến mất.

Hắn hô to: “Hủy Nghịch Đạo thạch, thiên địa về chính đạo!”

Thấy đại lão của Trung vực Cảnh gia đi đầu làm gương, các tu sĩ khác cũng cắn răng xuất thủ.

“Hủy Nghịch Đạo thạch, thiên địa về chính đạo!”

Tất cả mọi người dồn dập tự phế huyết mạch.

“Không!” Quang Hoàng đau đớn kêu to.

Mất đi sự nguồn lực từ đám người này, lực lượng của hắn lập tức suy giảm, làm sao chịu nổi nhiều người vây công như vậy.

Khoảnh khắc sau cửu đại thần khí lóe sáng, Ninh Dạ chỉ lên trời: “Thiên địa phản phục, quy về chính đạo!”

Thế là Thiên kiếp lại hiện lên.

Lần này ánh sét trực tiếp giáng xuống Nghịch Đạo thạch.

Với thủ đoạn của Ninh Dạ, mấy y chỉ có thể miễn cưỡng kéo lại một chút.

Nhưng may mắn thay, y không chỉ có một mình.

Y có toàn bộ Trường Thanh giới làm hậu thuẫn, có Cửu Đại Thần Khí chí tôn giúp đỡ, còn có thiên đạo gia trì.

Cho dù chỉ một luồng thiên quang cũng có thể thay đổi nhật nguyệt trên bầu trời.

Chuyện này rất thú vị.

Vì dưới va chạm của hai vị đại lão Quang đạo, toàn bộ tiên giới nằm trong gột rửa của ánh sáng tột độ.

Thế nhưng khoảnh khắc Thiên kiếp hiện thế, tất cả mọi người đều có cảm giác “trời đã sáng”.

Cứ như lúc trước bọn họ chìm trong bóng tối vĩnh hằng.

Trời mới mở một chút, kiếp lôi chỉ một luồng.

Nếu nói uy lực, còn chẳng bằng cú đánh lên Quang Hoàng vừa nãy.

Nhưng khi lôi kiếp này đánh lên Nghịch Đạo thạch, cảnh tượng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi lại diễn ra.

Không gian chỗ Nghịch Đạo thạch rung chuyển một chút.

Sau đó nó bắt đầu hòa tan.

Từng chút từng chút một hóa thành điểm sáng tiêu tán.

Như đang héo tàn.

Đúng, đây làm cảm giác dâng lên trong lòng tất cả mọi người.

Rõ ràng là một tảng đá nhưng lại khiến mọi người có cảm giác điêu linh tiêu tán.

Khoảnh khắc đó, mọi người nhìn về phía tảng đá, không ngờ đều có cảm ngộ.

Phượng Tiên Lung nhìn tảng đá, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế...”

Thân thể tỏa ra sinh cơ vô hạn, khoảnh khắc đó đạo cảnh tăng mạnh, nghiễm nghiên bước lên cấp bậc hành đạo.

Thiết Lang cũng có cảm ngộ, tấm khăn che phủ bí ảo giữa sinh và tử như hé ra một chút cho hắn. Hắn có cảm giác chỉ thiếu chút nữa thôi là mình có thể giúp Âm Dương châu của Ninh Dạ tăng cường thêm một cấp bậc, khiến cảnh giới Vô Cấu cũng có thể tiến vào luân hồi bất tử.

Tử Lão, Dung Thành, Dương Cực Phong, Sào Quân Hải vân vân, hầu như tất cả mọi người nhìn vào tảng đá kia, những huyền bí vây khốn trong lòng rất lâu, những đạo ý chưa thể lĩnh ngộ, thời khắc này đều mở rộng.

Cứ như cánh cửa huyền diệu của thiên địa, cuối cùng cũng mở một bên cho bọn họ.