← Quay lại trang sách

Chương 1138 Truyền thụ Quang đạo

“Cân đối ra sao?” Phượng Tiên Lung không hề khách khí với y, hỏi thẳng.

Ngươi đừng nói xem xét cân đối mà đi cả chặng đường vẫn không cho ra kết quả.

Tốt xấu gì cũng phải nói cho cụ thể.

Ninh Dạ không ngại ngùng nói thẳng: “Ta đang cố gắng tăng cường Lượng Thiên thuật.”

Hả?

Chuyện này liên quan gì tới Lượng Thiên thuật?

Ninh Dạ nói: “Lượng Thiên thuật là do Thiên Cơ môn sáng tạo, muốn lý giải thiên địa huyền cơ, tìm hiểu huyền diệu chưa ai biết tới. Nhưng nó bị giới hạn bởi bản thân người sáng tạo, thật ra xưa nay chưa từng hoàn thiện. Sau khi vấn đạo thành công, ta đã có đột phá trong phương diện này, bây giờ đã bắt đầu bù đắp lại Lượng Thiên Cửu Bí, cũng tăng thêm một bậc. Nếu thuật này thành công sẽ có lợi ích lớn. Đến lúc đó Lượng Thiên thuật không còn là “lượng” trong “số lượng” nữa, mà là... “lượng” trong “thương lượng”.”

Thương lượng?

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Tử Lão lại hiểu ý y: “Ngươi định chào hỏi, thương lượng với thiên đạo?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đã có cách hỏi ý trời thì cũng có hy vọng thương lượng.”

“Nhưng thiên đạo là tổng hợp quy tắc vận hành của vũ trụ, không có ý thức cụ thể, làm sao lại thương lượng với chàng được?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.

Tuy nói là có thể hỏi ý trời, nhưng nói toạc ra vẫn không phải thiên đạo hạ lệnh mà là một loại cảm giác.

Thời hạn mười hai năm là giới hạn ảnh hưởng mà bản thân có thể gây ra đối với Thọ Quang giới, đây là phán đoán của Ninh Dạ chứ không phải thiên đạo thật sự nói với y mười hai năm là thời hạn tối đa.

Đây chỉ là cảm giác, thiên đạo không có ý thức, thế thì làm sao thương lượng?

Ninh Dạ bèn nói: “Vì vậy ‘thương lượng’ ở đây cũng không phải trao đổi bằng ngôn ngữ mà là giao tiếp đạo tắc, tự mình lĩnh ngộ. Thiên đạo có ý, ta đi theo ý trời. Đã là thuận thiên thừa vận, thế thì đưa ra một chút yêu cầu cũng không có gì quá đáng, mục đích cũng là để làm việc tốt hơn thôi!”

“Ồ!” Công Tôn Điệp bật thốt lên: “Nhưng vấn đề là thiên đạo vốn không có ý thức, nói theo cách này có thể thương lượng được, chẳng phải là sau này còn lừa gạt được cả ông trời, trở thành có cách lừa trời?”

Sắc mặt Ninh Dạ trầm xuống: “Không được nói bậy!”

Công Tôn Điệp lè lưỡi.

Ninh Dạ bồi thêm một câu: “Mấy lời như vậy sao có thể nói ra dược. Âm thầm làm thôi.”

Hả?

Mọi người kinh hãi nhìn Ninh Dạ.

Công Tôn Điệp bật thốt lên: “Chẳng lẽ chàng bị lão già kia ảnh hưởng, định đi theo lối bàng môn tà đạo?”

Trì Vãn Ngưng kéo cô cũng chẳng được.

Ninh Dạ lại khẽ mỉm cười, không ngờ lại không tức giận: “Thiên đạo không thích đương nhiên là bàng môn tà đạo. Nhưng nếu thiên đạo không giận, đó vẫn là chính đạo. Thiên địa không vui không buồn, nhân gian lại có tụ có tán. Thiên đạo có gì không hiểu thì chúng ta có thể dạy nó.”

Thế là mọi người cùng gật đầu: “Chậc, thế hóa ra tầng cuối cùng của Thiên Cơ Cửu Thần Thuật là thành thầy của thiên địa, Giáo Thiên thần thuật à? Thiên Mệnh thần giáo, hóa ra là giáo thiên thần mệnh!”

Mọi người đã cười ha hả.

Miệng có thể nói rất xa, tưởng tượng tương lai sung sướng, vô số chuyện tươi đẹp.

Nhưng đi đường vẫn phải từng bước một.

Nói chung, xử lý xong chuyện trong giới cao tầng, cho bọn họ hy vọng và không gian tăng cao vô hạn, sau đó mọi chuyện cũng dễ xử lý.

Thời gian ba năm thoáng cái là qua.

Hôm đó, cuối cùng bọn họ cũng tới địa điểm dự định.

Chỉ thấy trong tiên giới phía xa lóe lên một dải ánh sáng đỏ đen, sát khí ngập trời.

Quả nhiên tiên giới này đã thành ma giới.

Không chỉ có vậy, thậm chí Ninh Dạ còn cảm nhận được ác ỳ nồng nặc như từng cảm ứng được trong trái tim viễn cổ kia.

“Đây là lực lượng của Phản giới đã mượn Ma Vực, chính thức thẩm thấu sang.” Ninh Dạ thở dài nói.

Chẳng trách lần này y cảm nhận được sự tồn tại của nơi này rõ ràng như vậy.

Hiện giờ thứ này như khối u ác tính trong vũ trụ chính đạo, có lẽ đã khiến thiên địa bất dung từ lâu.

Đối mặt với một ma giới như vậy, phương thức xử lý lại khá đơn giản.

Trực tiếp san bằng là được.

Nếu có cơ hội thì khôi phục lại nơi này một chút, nếu không có cơ hội khôi phục, thế thì dứt khoát tiêu diệt toàn bộ ma giới.

Vì vậy Ninh Dạ không buồn nhiều lời, trực tiếp sử dụng đại chiêu.

Thiên Khiển Chi Quang!

Ngồi trên chỗ cao chót vót, Ninh Dạ thể hiện phong thái như thiên thần, dưới thần quang lấp lóe, từng luồng Thiên Khiển Chi Quang vô tình trút xuống.

Nếu phải so sánh thì cảm giác này hệt như hạm đội ngoài tầng trời đang điên cuồng phóng Tử Quang pháo về phía một tinh cầu.

Đáng tiếc Thiên Khiển Chi Quang còn chưa thể đạt tới trình độ một đòn diệt thể, cũng không thể một pháo xuyên thủng hành tinh, một đòn bắn rơi nhật nguyệt, hơn nữa do khoảng cách quá xa, lực sát thương cũng suy giảm không ít.