← Quay lại trang sách

Chương 1139 Nguy hiểm 1

Nhưng Ninh Dạ căn cứ theo nguyên tắc an toàn là trên hết, chẳng thà đứng xa một chút: Đằng nào thì ở cái chỗ chết tiệt này cũng chỉ có ma vật ô uế, cứ diệt sạch là được, giết hết nhỏ rồi đối phó với lớn.

Thế là trên bầu trời của ma giới này, chỉ thấy cột sáng trút xuống như mưa, hóa thành ngọn lửa vô tận, thiêu đốt khắp nơi, cảnh tượng như tận thế.

Đối với ma vật ở nơi này, đây rõ ràng là tai ương ngập đều, thế giới tận thế.

Một số ma vật thực lực nhỏ yếu thậm chí còn không biết công kích tới từ hướng nào đã tan thành tro bụi.

Bọn chúng kêu gào thảm thiết trên mặt đất, điên cuồng chạy trốn, thế nhưng dưới thiên phạt như vậy, thiên địa này nào có chỗ an toàn? Chỉ có thể liều mạng trốn xuống đất.

Có điều Thiên Khiển Chi Quang liên tục kéo tới, cho dù là dãy núi cũng sụp đổ, mặt đất cũng sụt lún.

Công kích hoàn toàn không lưu thủ.

Trên mảnh ma thổ này, vài đại ma đã dồn dập xuất hiện, nhưng đều không phải người mà là ma vật kỳ quái, dáng vẻ ô uế hỗn tạp không thể tả.

Có thứ vươn ra hàng ngàn xúc tu, mắt kép vô tận như bạch tuộc, nhấp nhô trong biển như sông băng đen tối vắt ngang qua; có thứ toàn thân như nước bùn, không ngừng vặn vẹo biến hóa, chẳng khác nào một bãi đầm lầy; có thứ nhìn như con mắt dọc, toàn thân tỏa ra hào quang năng lực màu đen; còn có thứ chỉ là quả cầu đen, hoặc một vệt sáng vặn vẹo liên tục.

Giọng nói của bọn chúng cũng cực kỳ sắc bén, phàm nhân nghe phải ắt sẽ phát điên, càng không cách nào nhìn thẳng vào, cũng chỉ có bản thân đám ma vật này mới có thể trao đổi với nhau.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có ánh sáng từ trên tầng trời công kích?”

“Chẳng lẽ là Thiên kiếp?”

“Đánh rắm! Nơi này được Phản giới bảo vệ, không còn thiên đạo, lấy đâu ra Thiên kiếp?”

“Hơn nữa Thiên kiếp toàn là lôi kiếp, sao lại có quang kiếp?”

Ma vật chỉ có con mắt dọc kia nhìn lên trời, một lát sau nói: “Ta thấy rồi... có một sinh vật hư không, trên đó... có tu sĩ nhân loại!”

"Tu sĩ nhân loại!"

"Hóa ra là vậy."

“Chúng ta hiểu rồi.”

“Nếu là tu sĩ nhân loại, thế thì giết thôi.”

“Giết thôi!”

“Giết thôi!”

“Giết thôi!”

Tất cả đại ma đồng thời phát ra tiếng kêu quái dị, nhưng cùng biểu đạt một ý tứ.

Giết chóc!

Khoảnh khắc sau tất cả đại ma phát ra tiếng kêu gào sắc bén, cuốn theo làn khói đen ô uế bay lên bầu trời.

Đó là lực lượng tối tăm thâm trầm tới từ Phản giới, cho dù chỉ cảm thụ một chút thôi cũng có thể khiến tâm linh người ta vặn vẹo, thậm chí hóa thân thành ma.

Đối mặt với tà ác có thể vặn vẹo tâm linh như vậy, Ninh Dạ cũng không định để các tu sĩ thủ hạ đi chịu chết mà trực tiếp lệnh cho Thiên Tằm rút lui ngàn vạn dặm, ra sức oanh tạc Thiên Khiển Chi Quang, tuyệt đối không cho đối thủ cơ hội.

Lúc này chênh lệch giữa hai bên đã thể hiện, đám ma vật hắc ám này không có năng lực ngao du hư không, chớp mắt đi được vạn lý như sinh vật hư không, cả khoảng cách di chuyển lẫn tốc độ đều kém xa.

Kết quả là tuy trên không trung của ma giới gió nổi mây vần, khói đen nghi ngút, nhưng lại không làm gì được bọn họ.

Bị nghiền ép hoàn toàn.

Cảm giác như ức hiếp.

Thật ra đám ma vật này có thực lực rất mạnh, nếu đánh thật thì năm vạn tu sĩ của Thiên Mệnh giáo chưa chắc đã là đối thủ, chẳng qua Ninh Dạ nắm giữ thủ đoạn công kích siêu viễn trình như Thiên Khiển Chi Quang nên mới có thể đánh cho đám ma vật thậm chí còn không có cơ hội hoàn thủ.

Bầu trời ma giới không ngừng huyễn hóa ra các loại thủ đoạn ma tính, nhưng do khoảng cách quá xa nên đều là vô nghĩa.

Ninh Dạ cứ thế phóng thích Thiên Khiển Chi Quang không ngừng, lúc mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút, đợi khi tinh thần sung mãn lại tiếp tục công kích.

Do khoảng cách quá xa, uy lực của Thiên Khiển Chi Quang có hạn, nhưng Ninh Dạ quyết tâm mài chết đối phương nên không để ý vấn đề thời gian.

Thế là trận chiến thiên khiển này kéo dài suốt một năm.

Một năm đó, đám ma vật chẳng làm được gì, chỉ ăn oanh tạc. Vô số ma vật cứ thế chết đi, những con còn sống hầu như đều là đại ma Vô Cấu trở lên.

Cho dù là những đại ma này cũng có không ít con bị trọng dưới oanh kích của Ninh Dạ, thậm chí có những ma vật bị Ninh Dạ mài chết.

Mà đối thủ vẫn không biết mệt mỏi, không ngừng tấn công, không chỉ có thế theo thời gian oanh kích lâu dần, uy lực không ngừng tăng cường.

Đúng, Quang đạo của Ninh Dạ lại tiến bộ.

Ban bố đại đạo thiên hạ!

Sau khi hấp thu một bộ phận cảm ngộ của Quang Hoàng, Ninh Dạ vốn đã tiến vào giai đoạn ban bố đại đạo, chẳng qua không có cơ hội thích hợp.

Thế nhưng trong trận oanh tạc năm này tháng nọ, Ninh Dạ lại có cảm thụ mới.

Dùng “ánh sáng chính đạo” quét sạch tà ma, chính là ban bố đại đạo!