Chương 1146 Sinh ra đã bất phàm
Nhưng chính vì nguyên nhân này, thường thì đại năng của giới này không ở đây, thi thoảng lại đi xa trong hư không một phen. Lấy Thiên Trung giới làm trung tâm, xung quanh có mười hai tiên giới, đều vì lý do này mà trở thành tiểu giới bên dưới Thiên Trung giới.
Trong đó có chín thế giới rất bắt mắt, do Cửu Đại Chí Tôn Thánh Nhân của giới này chế tạo ra, như thiên luân giữa trời, được tôn là Cửu Nhật.
Vì vậy Thiên Trung giới còn được gọi là Cửu Thánh Tôn giới.
Cũng như Tri Vi giới trong tay Ninh Dạ, đều dùng lực lượng cả giới phục vụ cho một người.
Vì vậy Thiên Trung giới đưa ra quy củ, không phải là Cửu Thánh chia nhau mà là cứ mười năm là Cửu Thánh thay phiên nhau một lần.
Vì vậy đa số thời điểm trong Thiên Trung giới chỉ có một vị Thánh Nhân, tám Thánh Nhân khác đều tu hành trong thế giới của mình.
Chí Âm điện.
Tuy tên là điện nhưng treo cao trên trời, như vầng trăng giữa không trung.
Cung điện nguy nga như ngọn núi, không có tu sĩ gì, chỉ có một ông lão mi bạc, tay cầm phất trần, nhắm mắt đả tọa, không biết đã ngồi bao lâu, toàn thân khô héo như gỗ đá, còn có chim chóc làm tổ trên đầu.
Con chim kia đã sinh sản ba đời trên đầu ông lão, đã coi nơi này là nhà của mình.
Lúc này tổ chim líu ríu ra ríu rít, đột nhiên trên bầu trời phương xa có một luồng huyền quang giáng thế, bí ảo vô biên xuất hiện, Thiên Trung giới như gặp gió xuân mưa lành, không ngờ lại tỏa ra sinh cơ vô hạn.
Tượng đá khẽ động đậy, kinh động lũ chim trong tổ, ông lão hé mắt nhìn ra ngoài: “Ồ? Trời ban cam lộ, lại có điềm lành hàng thế? Thế này là thiên mệnh chi tử sắp ra đời ư?”
Tiếng chim chóc kêu ríu rít.
“Đừng làm ồn.” Ông lão giơ phất trần đưa mắt nhìn tới, có vẻ nghi hoặc: “Kỳ quái, nếu là thiên mệnh thì phải có dấu hiệu chứ, sao lần này không có gì báo trước, lại tới ồ ạt như vậy? Chắc là hạ giới sắp có dị động, chạm tới thiên cơ? Thật đáng tiếc... thiên ý khó hiểu. Bỏ đi, bỏ đi, đã là thiên mệnh thì cứ lặng lẽ đợi xem là được.”
Nói xong vung phất trần, lại tiếp tục cúi đầu đả tọa.
Tuy hắn đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, nhưng đối với hắn, thiên ý vẫn khó dò.
Đạo ở trước người.
Ít nhất trong phương diện này, Ninh Dạ đã không kém bất cứ đại năng nào.
Ngày hôm đó, Thiên Trung giới có mưa lành, vài ngàn lưu tinh giáng thế, tỏa hào quang rực rỡ nơi chân trời.
Có người nhìn sao băng ước có con, không ngờ lại thật sự thành công.
Đương nhiên cũng có kẻ không ước có con, chỉ xin thăng quan phát tài, kết quả vẫn là có con.
Ngày hôm đó, trong Thiên Trung giới nhiều thêm mấy trăm đứa trẻ xuất hiện, dõi mắt khắp thế giới, hiển nhiên số lượng đó không đáng chú ý.
Trong một thành thị của Tần Đảo quốc, một cặp vợ chồng trẻ vui cười trước đứa con.
“Phu quân, chàng xem, đứa bé này sinh ra đã không khóc, hai mắt to tròn nhìn khắp nơi chứ không sợ hãi hãi, thú vị thật đấy.” Một người phụ nữ bế đứa bé mới sinh nói với chồng mình: “Chàng đặt tên cho con đi.”
Ninh Thư Châm vuốt chòm râu dài dưới cằm: “Ninh gia ta là dòng dõi thư hương, không bằng gọi là... Ninh Dạ đi.”
Hắn vốn định đặt tên con trai là Ninh Tri Thư, không biết vì sao ý nghĩa thay đổi, gọi là Ninh Dạ. Nhưng ngẫm lại cái tên này cũng không tệ, nên cứ quyết định như vậy.
“Thiếu gia! Thiếu gia! Đừng chạy lung tung!”
Trên con phố lớn của Kiến Nghiệp thành, một lão quản gia vừa đuổi theo phía sau một bé trai, vừa la hét.
Thằng nhóc này mới có bảy tám tuổi, chạy lại không chậm, đừng nhìn cậu nhóc chậm rãi đi tới như vậy, quản gia phía sau đuổi tới mức thở không ra hơi.
Người đi đường rất nhiều, thấy cảnh này đều đồn dập cười nói:
“Ninh tiểu thiếu gia lại ra ngoài gây họa rồi.”
Tiểu thiếu gia của Ninh gia rất nổi tiếng.
Vì ngày cậu nhóc ra đời có sao băng rơi xuống, mưa rơi rực rỡ, nghe nói là dấu hiệu vạn năm đại cát, trời ban điềm lành.
Rất đáng tiếc, tiểu thiếu gia Ninh gia không phải người duy nhất ra đời trong thời gian đó, nhưng ít nhất trong Kiến Nghiệp thành không có nhiều người cùng ngày sinh với cậu.
Tiểu thiếu gia Ninh gia, ra đời trong điềm lành, sinh ra đã bất phàm, nghe nói ba tuổi biết chữ, hơn nữa từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ quậy phá.
Bởi vì xưa nay tiểu thiếu gia Ninh gia không thích chơi với những đứa trẻ khác.
Cậu bé thích yên tĩnh ngồi luận đạo với người lớn.
Lúc đầu mọi người rất vui vẻ, tiểu thiếu gia thông minh sáng suốt, đây là chuyện tốt, nhưng rất nhanh mọi người phát hiện không đúng.
Vì tuy tiểu thiếu gia Ninh gia không quậy phá nhưng có nhiều lúc nói năng còn đáng ghét hơn cả quậy phá.
Người khác thì ngươi còn có thể nói trẻ con không biết gì, nhưng trước mặt tiểu thiếu gia Ninh gia, ngươi sẽ cảm thấy thực ra kẻ không biết gì là mình.