← Quay lại trang sách

Chương 1147 Tiên nhân để mắt 1

Ông chủ Thiên Hương lâu, đại chưởng quầy Lâm gia một lòng muốn có con trai, ngày có điềm lành cũng sinh được một đứa bé nhưng là con gái, còn là đứa con gái thứ ba của hắn.

Ông chủ Lâm không thích, luôn mắng cái bụng bà vợ là không biết sinh.

Thế là tiểu thiếu gia Ninh gia chạy tới nói với ông chủ Lâm, nói người ta có nhiễm sắc thể X, nhiễm sắc thể Y gì đó, X gặp Y thì là bé trai, X gặp X thì là bé gái. Trong người nữ nhân chỉ có X, trong người nam nhân thì có cả hai, vì vậy thực chất bên quyết định sinh ra con trai hay con gái là nam nhân chứ không phải nữ nhân, không phải bà chủ có vấn đề mà là bản thân ông chủ Lâm có vấn đề.

XY cái gì thì ông chủ Lâm không hiểu, nhưng câu cuối thì hiểu.

Khiến ông chủ Lâm tức tối mắng trẻ con thì biết cái quái gì, chỉ giỏi nói linh tinh. Kết quả tiểu thiếu gia Ninh gia lại đưa ra một đống ví dụ xác đáng, Ông chủ Lâm phát hiện mình vừa không hiểu được vừa không nói lại, suýt nữa tức tới hộc máu.

Từ đó trở đi, ông chủ Lâm chứ thấy tiểu thiếu gia Ninh gia là sắc mặt không được tốt, ngược lại bà chủ Lâm gia lại cực kỳ yêu quý Ninh Dạ, rảnh rỗi là mời Ninh Dạ tới chơi, còn kết bạn với cô con gái mới sinh.

Đúng rồi, cô bé tên là Lâm Lang.

Còn có một lần, đạo quán gần đó giảng đạo, nhắc tới chuyển thế luân hồi, nói là đời này chịu khổ, kiếp sau ắt sẽ có phúc. Ninh Dạ lại chạy tới, hỏi tu sĩ đại năng trong thiên hạ hiện giờ có phải trước khi chuyển thế luân hồi đều làm trâu làm ngựa cho người ta không? Một câu thôi đã khiến đạo sĩ kia giận không nhịn nổi, hắn không dám nói xấu đại năng, chỉ có thể vung đao truy sát. Ninh Dạ giơ cái cổ nhỏ ra, dáng vẻ như muốn nói ngươi thích thì cứ chặt, kiếp sau ta thành tiên, ngươi thì vĩnh viễn không được siêu sinh.

Lúc đó đạo sĩ kia hộc máu ngã thẳng xuống đất.

Lại có gã nhà giàu, bóc lột cát xén, lén giở mánh lới, làm giả sổ sách. Ninh Dạ bèn chạy tới, liếc mắt một cái là hiểu rõ, chỉ trong chớp mắt đã làm rõ ràng sổ sách giấy tờ, chỉ ra chỗ giả, gã nhà giàu kia không những không được lợi, ngược lại bị quan nha tóm vào tù.

Ninh đại thiếu gia lập tức nổi tiếng.

Nhưng danh tiếng rất lớn mà đắc tội cũng nhiều người, thi thoảng lại có mấy lời nói cậu là yêu nghiệt, ngay cả Ninh Thư Châm cũng sợ hãi.

Cũng may hắn là con cháu nhà thư hương, có chút danh tiếng tại địa phương. Nhưng cho dù vậy, một số hủ nho, tà giáo, gian thương và loại ngoan cố bảo thủ dồn dập bị Ninh Dạ chọc giận, tức tới mức muốn thăng thiên, rảnh rỗi là chạy tới Ninh gia mắng chửi một trận, khiến Ninh Thư Châm cũng nhức đầu không thôi, đành phải dặn lão quản gia trông coi kỹ lưỡng, không cho cậu nhóc đi nói linh tinh nữa.

Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, ngày ngày tản bộ như thường, đi tới đâu thì người giàu lảng tránh, người nghèo vui mừng.

Cái danh hiệu “tai họa” này cũng là vì thế, chẳng qua tai họa của y được không biết bao nhiêu người trông ngóng, ngay cả bầu trời trong Kiến Nghiệp thành cũng nhờ đó mà sáng sủa hẳn lên.

Thời khắc này Ninh Dạ đang đi lại trên đường, lão quản gia lảo đảo chạy đuổi theo cậu, khổ nỗi cậu nhóc này cực kỳ linh hoạt, chẳng thể bắt được.

Đang lúc tức giận bất đắc dĩ thì thấy trên bầu trời có một tu sĩ hạ xuống.

Hắn đáp tới trước mặt Ninh Dạ, ánh mắt vui mừng nhìn cậu: “Ơ, thằng nhóc này căn cốt tư chất đều tốt, còn là mầm mống tu hành rất được. Ngươi là ai? Có đồng ý làm môn hạ Lăng Vân động ta không?”

Nghe hắn nói vậy, đám người trên đường dồn dập cười phá lên: “Lại thêm một kẻ không tự lượng sức mình.

Tu sĩ kia ngạc nhiên.

Đám điêu dân này thật to gan, lại dám vô lễ như vậy?

Trong lòng hắn đang phẫn nộ, lại nghe Ninh Dạ nói: “Lăng Vân động là phái nào? Ở nơi đâu?”

Tu sĩ kia cười nói: “Lăng Vân động cách nơi đây chín vạn tám ngàn dặm, là một thắng cảnh trần gian. Lão phu chính là động chủ Lăng Vân động, thấy ngươi tư chất căn cốt phi phàm cho nên đặc cách nhận ngươi làm đồ đệ. Phải biết đã tám mươi năm rồi lão phu chưa nhận đệ tử.”

Khi hắn nói câu này còn dương dương tự đắc, dáng vẻ như muốn nói ngươi còn không quỳ xuống tạ ơn.

Ninh Dạ lại nói: “Ngươi là cảnh giới gì?”

Lăng Vân Tử cười nói: “Lão phu cảnh giới Vô Cấu.”

Ninh Dạ ồ một tiếng: “So với Kim Quang Thượng Nhân thì sao?”

Kim Quang Thượng Nhân?

Đó là tu sĩ Niết Bàn.

Lăng Vân Tử không dám huênh hoang khoác loác, đành nói: “Hơi kém hơn một chút.”

“Thế còn Kiếm Tiên - Lộc Vinh Trì thì sao? Loạn Cức Sơn Nhân, Ngọc Quỷ Vương thì sao?” Ninh Dạ hỏi từng cái một.

Lăng Vân Tử nghe vậy ngạc nhiên.

Thằng nhóc này lai lịch thế nào, sao lại quen nhiều đại năng Niết Bàn như vậy?