Chương 1173 Cải tiến 1
Ngoại trừ một chuyện.
Nhạc Tâm La.
Trong Tê Hà cốc, Nhạc Tâm La ngồi trên tảng đá lớn.
Cô nàng đang gãi chân.
Sao tật xấu của cô nàng này y như Sơn sư tỷ năm xưa?
Điểm khác biệt duy nhất chắc là cô nàng này đẹp hơn Sơn Nhu nhiều, tính cách cũng nóng nảy hơn nhiều.
Lúc này Nhạc Tâm La trừng mắt nhìn Ninh Dạ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người: “Ngươi vẽ hình bà đây lên ngực cháu trai bà?”
“Không vẽ xong, Trường Mi quấy rối, không để ta khắc họa hoàn toàn dáng vẻ ngươi.” Ninh Dạ thở dài.
Nhạc Tâm La nổi giận, véo tai Ninh Dạ lên: “Thằng nhãi nhà ngươi ngứa đòn à?”
Ninh Dạ ngoan ngoãn bò ra đất, chổng mông lên: “Ngươi muốn đánh thì đánh đi, ai bảo ta xui xẻo có sư tỷ như ngươi.”
Đùng!
Nhạc Tâm La phát thẳng vào mông Ninh Dạ.
Xoạt!
Hít một hơi lạnh.
Đau quá đi.
Nhạc Tâm La ra tay rất xảo diệu, không làm Ninh Dạ bị thương nhưng lại khiến y đau thấu tâm gan, Ninh Dạ rất nghi ngờ liệu đây có phải bí pháp nào không.
“Đã biết sai chưa!” Nhạc Tâm La gầm lên như khủng long bạo chúa.
Ninh Dạ nói nhỏ: “Trời muốn giao việc lớn cho người tài, chắc chắn sẽ cho sư tỷ ác độc, trông như dạ xoa, lòng như rắn rết, không chịu giáo huấn, không theo lệnh thầy, hành động thì tổn hại sư môn, phong thái thì mất vẻ nữ nhi, có công mà không thưởng, lấy ác phạt thiện, phá hỏng giáo hóa trong môn phái ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Tâm La tức phát điên.
Chát chát chát, đét mông liên tục.
Khổ nỗi Ninh Dạ thà chết không cúi đầu, tiếng tụng niệm càng lúc càng lớn, tốt xấu gì y cũng có tu vi Hoa Luân, lúc này giọng nói sang sảng, dần dần vang vọng.
Nhạc Tâm La vừa tức vừa giận, đang định che miệng y lại thì nghe trên không trung có tiếng cười khẽ: “Thằng nhóc được lắm, hai tỷ đệ các ngươi đúng là hợp nhau.”
Nghe câu nói này, Nhạc Tâm La thầm chấn động, rụt tay về, cung kính quỳ với bầu trời.
"Sư phụ!"
Thân hình Quy Linh Nương đã xuất hiện.
Ninh Dạ vẫn nằm dưới đất, hét lớn: “Đệ tử tham kiến sư phụ, đệ tử có thương tích trên người, không cách nào nghênh tiếp, mong sư phụ thứ lỗi!”
Nhạc Tâm La tức tới mức thở hổn hển, trừng mắt nhìn Ninh Dạ, thằng nhãi này đã bắt đầu tố cáo rồi.
Quy Linh Nương cười khẽ: “Được rồi, đừng làm bộ nữa, còn không đứng lên đi, cứ nằm như vậy còn ra thể thống gì?”
Bà nói vậy, Ninh Dạ đành phải đứng dậy.
Nhưng vẫn mang vẻ mặt ta không phục.
Quy Linh Nương cũng không để ý: “Sao nào? Còn oán giận à? Trách sư tỷ không dạy ngươi? Tiện thể trách cả sư phụ này không chịu chỉ điểm ngươi?”
“Đúng!” Ninh Dạ ngẩng cổ lên nói.
“Ninh Dạ, không được vô lễ!” Nhạc Tâm La cả giận nói.
“Không sao.” Quy Linh Nương lại không để ý.
Bà đi tới bên cạnh Ninh Dạ, nhìn y rồi nói: “Rất nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với ta như vậy. Không ngờ nhận một đồ đệ lại dám chỉ trích sai lầm của ta, cũng thấy mới mẻ, thú vị đấy.”
Nói xong bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lần này ngươi thể hiện rất tốt, hợp lệ. Môn hạ Lang Gia ta, một trong Cửu Đại Tiên Môn ở Thiên Trung giới, xưa nay không thiếu thiên tài. Nhưng đa phần thiên tài thường cậy tài khinh người, có danh thiên tài mà không biết cố gắng, vì vậy càng là thiên tài thì càng phải chèn ép một chút, trước tiên mài dũa tâm chí, gạt bỏ những thứ phù phiếm.”
Nói đến đây, Quy Linh Nương dừng lại một chút: “Nhưng hình như chẳng tác dụng gì với ngươi.”
Nhạc Tâm La còn hừ một tiếng nói: “Ngược lại còn khiến hắn ngông nghênh hơn.”
“Ngươi im ngay!” Quy Linh Nương hừ một tiếng nói: “Ta bảo ngươi rèn giũa nó chứ không bảo ngươi mặc kệ nó. Ngươi đã làm tốt phận sự sư tỷ chưa?”
Nhạc Tâm La tốt xấu gì cũng là đại lão Niết Bàn, bị sư phụ răn dạy mà chỉ có thể cúi đầu, tiện thể hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ. Ninh Dạ lại chẳng sợ, cho cô nàng một nụ cười tí tởn.
Lúc này Quy Linh Nương mới nói: “Thôi vậy, từ nay trở đi, việc tu hành của ngươi có vấn đề gì, nếu không tìm được sư tỷ của ngươi thì tới tìm ta.”
Nói xong bà liếc mắt nhìn Nhạc Tâm La, ý là nếu cứ cách hai ba ngày Ninh Dạ lại tới làm phiền ta, Nhạc Tâm La ngươi chờ mà xem.
Nhạc Tâm La bất đắc dĩ thở dài.
Ninh Dạ lại nói: “Sư phụ, con muốn ra ngoài du lịch.”
Quy Linh Nương sắc mặt trầm xuống: “Hồ đồ, tưởng mình có bản lĩnh lớn lắm hay sao mà giờ đã đòi du lịch.”
Ninh Dạ ấm ức nói: “Đệ tử chân truyền trong vòng ba năm không được chiếu cố đặc biệt về tài nguyên. Ngài không cho con tài nguyên, chẳng lẽ cũng không cho con ra ngoài tìm cơ duyên à?”
Quy Linh Nương đã hiểu ý y: “Ngươi định mượn lực lượng của Thiên Cơ và Huyết Ly đúng không?”
Thật ra Ninh Dạ không cần mượn sức Thiên Cơ, nhưng tốt xấu gì cũng phải có lời giải thích, đành gật đầu: “Có bọn họ bảo vệ, con cũng được an toàn.”