Chương 1172 Ta là thiên tài 2
Hiên Viên Long trừng mắt nhìn Trường Mi, hai người nhìn nhau, đồng thời quát lớn: “Sao lại ra tay với ta?”
Nói xong đều ngạc nhiên.
Mọi người đều là người tu hành, nói một câu là hiểu.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Dạ đã xuất hiện ở đằng khác: “Xin lỗi, Hiên Viên sư huynh thực lực quá mạnh, Ninh Dạ không thể không dùng hạ sách này.”
Trường Mi cả giận nói: “Đây là thủ đoạn gì, sao ta chưa từng nghe nói.”
Ninh Dạ trả lời: “Bí thuật Lang Gia, Di Hoa Tiếp Mộc công.”
Trường Mi cả giận nói: “Ngươi tưởng lão già này là đồ ngốc à? Di Hoa Tiếp Mộc có thể di chuyển công kích, nhưng chỉ có thể di chuyển công kích của kẻ có thực lực cao hơn bản thân một chút, với chênh lệch giữa ngươi và Hiên Viên Long, làm sao có thể di chuyển dễ dàng như vậy được?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ta không nói ta chuyển,, ngươi cũng thấy mà, hắn tự tay tấn công ngươi đấy chứ. Ta không di chuyển lực lượng của hắn mà di dời sự chú ý của hắn.”
Hoành Kiếm kinh ngạc: “Di Hoa Tiếp Mộc có thể làm được như vậy à? ’
Ninh Dạ lắc đầu: “Vốn là không thể, nhưng ta cải tiến lại có thể.”
Bản chất là y dùng Huyễn đạo, nhưng lúc này trực tiếp đổ tại một bí điển tương tự.
Trường Mi và Hoành Kiếm đều không tin: “Ngươi mới nhập môn một năm mà có thể cải tiến tiên pháp? Nằm mơ nói mộng!”
“Ta là thiên tài mà!” Ninh Dạ cười.
“Thiên tài mà có thể làm như vậy?”
“Thiên tài còn có thể một đánh mười, tu vi một năm đánh với tu vi mười năm.” Ninh Dạ trả lời.
Trong đây có mấy người tu hành hơn mười năm, kẻ tu hành dài nhất còn tới hai mươi năm, nói là tinh anh mới nổi cũng khá miễn cưỡng, rõ ràng đang giả mạo làm trẻ nhỏ, bám rịt lấy thứ hạng không chịu buông.
Ninh Dạ cũng chẳng tranh cãi với bọn họ, trực tiếp nói: “Sao nào, các ngươi có thể đưa ra yêu cầu với thiên tài nhưng không cho thiên tài có biểu hiện thiên tài? Ngươi nói thẳng ra là không muốn ta làm đệ tử chân truyền là được.”
Trường Mi không nói gì.
Hoành Kiếm đã nói: “Ngươi cải tiến Di Hoa Tiếp Mộc thật à? Làm thế nào vậy?”
“Ngươi định học à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Y chưa cải tiến Di Hoa Tiếp Mộc, nhưng nếu đối phương muốn, cùng lắm bây giờ cải tiến luôn cũng được.
Không khó.
Đương nhiên hiệu quả không tốt như Ninh Dạ đã nói, nhưng Ninh Dạ cũng có câu trả lời khác.
Ta là thiên tài mà.
Đời này y không định làm việc kín tiếng, mà quyết dùng thanh danh thiên tài tới cùng, ông đây tu luyện một năm bằng mười năm của người khác đấy. Nếu không, phải tu hành trăm năm ngàn năm, thế thì phiền chết đi được.
Y không sợ cây to đón gió lớn, chỉ cần nói có lý, thế thì gió cỡ nào cũng chẳng sao.
Hoành Kiếm không nói gì.
Ninh Dạ xuất thân lai lịch trong sạch, còn là đồ đệ mà Nữ Đế đích thân lựa chọn, không có gì đáng nghi ngờ. Hơn nữa đúng như y đã nói, người ta là thiên tài, ngươi được khiêu chiến thiên tài nhưng không cho thiên tài có biểu hiện thiên tài, bản thân đã rất mâu thuẫn, không khéo lại thành cố ý hãm hại.
Còn bí thuật lại là thứ mỗi cá nhân cất giữ cẩn thận, mỗi người có sở ngộ riêng, tự ứng biến cũng là chuyện thường thấy, vì vậy Hoành Kiếm cũng không tiện hỏi sâu.
Vấn đề duy nhất là Ninh Dạ làm vậy quá sớm.
Nhưng một câu thiên tài đủ giải thích tất cả.
Lúc này Hoành Kiếm đã nói: “Cuộc tỷ thí này...”
Hiên Viên Long đã nói: “Là Ninh sư đệ thắng, Hiên Viên bội phục.”
Hắn cũng thẳng thắn, không dông dài gì, trực tiếp xoay người định đi.
“Hiên Viên sư huynh.” Ninh Dạ gọi lại.
Hiên Viên Long dừng bước nhìn y.
Ninh Dạ đã ném một bình thuốc sang: “Ngươi đã trúng một chưởng của thượng nhân, bị thương không nhẹ, dùng thuốc này sẽ có ích cho ngươi.”
Hiên Viên Long nhận lấy: “Ta không cần.”
Đang định ném lại thì Ninh Dạ nói: “Ta biết ngươi tu luyện Vạn Kiếp đạo, bị thương cũng là rèn luyện. Nhưng không phải tất cả thương tích đều là rèn luyện, một đòn của thượng nhân cũng là uy lực của thần thông, nếu không chữa trị cẩn thận sẽ tổn hại tới việc tu hành sau này của ngươi, khó thành Vạn Pháp.”
Trường Mi cũng nói: “Hắn nói không sai, vết thương trên người có thể dùng để rèn luyện, nhưng thương tích tâm thần thì không dễ xử lý. Ừm, Ninh Dạ, thuốc của ngươi....”
Ninh Dạ cười nói: “Ta có một huynh đệ Niết Bàn, một thuộc hạ Vô Cấu.”
Được, ngươi trâu bò, ngươi cường đại.
Lang Gia các không cho ngươi tài nguyên, ngươi tự kiếm.
Ngươi không chỉ là thiên tài, ngươi còn là con nhà giàu.
Chuyện này không trái quy tắc, mọi người cũng không tiện nói gì.
Trường Mi đành đáp: “Là thuốc tốt.”
Hiên Viên Long chắp tay: “Đa tạ!”
Nói xong đã quay người đi.
Trận khiêu chiến này, đến đây cũng hoàn toàn kết thúc.
Sau trận chiến này coi như Ninh Dạ đã ngồi vững trên ghế chân truyền.
Thanh danh y cũng do đó lan xa.
Không ít người tâm phục khẩu phục Ninh Dạ, danh hiệu thiên tài đệ nhất Lang Gia các cũng bắt đầu lan truyền.