← Quay lại trang sách

Chương 1176 Miếu sơn thần 1

Xui xẻo là sao ta lại nhận nhiệm vụ như vậy?

Thời khắc này mọi người nhìn nhau, Ninh Dạ thở dài: “Thôi được rồi, ta bỏ nhiệm vụ Huyết Kiếm Khách kia.”

Vốn cũng định làm màu, không ngờ vừa bắt đầu đã mất mặt. Ngông nghênh chưa tới một phút đã phải trả lại một nhiệm vụ, từ một điểm công huân.

Bây giờ Ninh Dạ là âm một điểm.

Cảnh tượng này khiến mọi người cười ha hả: “Đúng là vô tri, lần này biết sai rồi.”

Nhưng khoảnh khắc sau đã thấy Ninh Dạ lại nhận hai nhiệm vụ.

Một trăm điểm công huân là bắt buộc, bỏ qua nhiệm vụ Huyết Kiếm Khách, thì chỉ có thể nhận hai nhiệm vụ bù vào.

Mọi người thấy vậy ngây ngốc.

Hóa ra tên này trả một mua hai?

Thấy Ninh Dạ lại nhận hai nhiệm vụ, Lang Diệt cũng bó tay: “Sao sư đệ phải vội vàng như vậy?”

“Vội cái gì? Đằng nào thì nhiệm vụ cũng là ta nhận, có phiền phức gì cũng là phiền phức của ta. Ngươi chỉ nói có đi hay không thôi.”

Lang Diệt nói ngay: “Đi, đương nhiên đi rồi.”

Hắn cũng không cần công huân gì, chỉ muốn theo Ninh Dạ học thuật cải tiến con rối.

Diệp Cô bên cạnh cười nói: “Nếu sư đệ đã nói vậy, hay là cho ta theo?”

“Ngươi cũng muốn đi?” Ninh Dạ nhìn hắn.

“Đằng nào thì lập công có ta, chịu thiệt là ngươi.” Diệp Cô nói rất thẳng thừng.

Câu này khiến vô số người khinh bỉ, nhưng Ninh Dạ lại đồng ý: “Nói hay lắm, có lợi mà không chiếm là loại rùa đen, cho ngươi cơ hội.”

Diệp Cô vui mừng: “Thế thì đa tạ sư đệ.”

Hiên Viên Long hừ một tiếng: “Nửa năm không gặp, tu vi sư đệ lại tiến bộ, dũng khí cũng cao hơn trước. Nếu thế có đồng ý dẫn thêm ta không?”

Ninh Dạ cười nói: “Được, lần này có năm người rồi. Nhiều người sức cao, hiệu suất lớn. Nói rõ rồi nhé, công huân về ta và Lâm Lang, có thể tính theo giá trị. Những lợi ích khác mọi người chia theo cống hiến.”

“Không sao.” Hiên Viên Long cũng không để ý cái này.

Tiếp đó năm người không trì hoãn, trực tiếp lên đường.

Dọc đường Diệp Cô nói: “Dù sao cũng phải lập kế hoạch chứ? Ít nhất cũng cần sắp xếp trước sau.”

“Có kế hoạch đây.” Ninh Dạ lấy bản đồ ra, chấm mười một điểm rồi vạch một đường thẳng: “Cứ đi thẳng tới là được, tiết kiệm thời gian công sức.”

Gương mặt Diệp Cô nở nụ cười khó coi: “Cũng đơn giản thật.”

“Thời gian có hạn.”

Theo tuyến đường này, mục tiêu đầu tiên là hái Vân Trung thảo trên Thiên Đỉnh sơn.

Thiên Đỉnh sơn không có tu tiên giả, chỉ có đám hạc hoang dã lượn vòng bên trên. Đỉnh núi có áng mây lạ, gọi là Tễ Vân, quanh năm quấn quanh đỉnh núi, không hề tiêu tán.

Vân Trung thảo sinh trưởng trong áng mây này, bầy hạc dùng cỏ này xây tổ, không coi là kỳ trân gì, nhưng được bảo vệ chặt chẽ, nếu có người hái, bầy hạc sẽ cùng công kích. Điểm đáng sợ là, yêu hạc này cũng tu luyện tới trình độ nhất định, tốc độ cực nhanh, tu sĩ Hoa Luân mà bị bọn chúng nhắm vào thì không phải suy nghĩ vấn đề có đánh được hay không mà là có chạy được hay không.

Vì vậy muốn lấy Vân Trung thảo, thử thách là khả năng ẩn nấp.

Lang Gia các để lại chỗ này là để thử thách năng lực của đệ tử.

Bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì, có thể lấy được Vân Trung thảo dưới mí mắt hạc yêu, thế thì coi là thành công.

Một ngày sau, bọn họ tới nơi này.

Lang Diệt nói: “Đầu óc Hạc yêu tương đối đơn giản, ta dùng con rối dẫn bọn chúng đi, sau đó Ninh sư đệ nhân cơ hội lẻn vào lấy cỏ.”

Trong lúc nói chuyện sắc mặt bi tráng, rất có dáng vẻ cống hiến cho sư đệ, thực tế là ám chỉ ta cống hiến lớn cho sư đệ, vạn nhất có tổn thất, ngươi phải bù đắp cho ta.

Rất đáng tiếc, Ninh Dạ không cần hắn hy sinh như vậy, trực tiếp nằm dài ra đất: “Không cần thiết, Lâm Lang, nàng đi đi.”

“Vâng.” Lâm Lang cười hì hì, đã bay lên bầu trời.

Chỉ thấy bầy hạc gào thét xông ra, đám người đang lo lắng thì thấy hạc yêu bay lượn xung quanh Lâm Lang, không công kích cô, ngược lại có vẻ cực kỳ thân mật.

Một lát sau, một con hạc yêu ngậm một nắm Vân Trung thảo đáp xuống, đưa vào tay Lâm Lang.

Lâm Lang xoa đầu hạc yêu, cười nói: “Cám ơn!”

Sau đó trở lại bên cạnh đám người Ninh Dạ: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Chỉ thấy mấy người Diệp Cô hai mắt trợn tròn, nhìn cô với vẻ khó tin.

Diệp Cô bật thốt lên: “Lâm Lang sư muội, muội là yêu tu biến hình à?”

Lâm Lang đỏ mặt: “Ngươi mới là yêu tu, biến đi.”

Đương nhiên Lâm Lang không phải yêu tu, chẳng qua Vạn Hoa cốc vốn giỏi về đạo sinh mệnh tự nhiên, nếu nói trong Trường Thanh giới ai là người quen thuộc nhất với yêu tu, ngoài Thái Âm môn ra chính là Vạn Hoa cốc.

Nhưng Thái Âm môn đa số chỉ lợi dụng yêu tu, Vạn Hoa cốc lại đơn thuần coi là thú nuôi, có thể nói là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật trong tu giới, không chỉ bảo vệ động vật mà còn bảo vệ thực vật.

Cũng vì vậy, đạo của Lâm Lang đa số là hòa hợp với tự nhiên.