Chương 1177 Miếu sơn thần 2
Lâm Lang Thiên vốn là thiên tài, sau khi chuyển sinh càng là thiên tài trong thiên tài, tu hành bí điển Lang Gia các, cũng tập trung chủ yếu trong phương diện này, tu tạp học học còn là yêu ngữ. Đối với cô gây dựng quan hệ tốt với bầy hạc yêu là chuyện không thể đơn giản hơn.
Thời khắc này lấy được Vân Trung thảo rồi, mọi người trực tiếp tới nơi khác, vẫn là Lâm Lang ra tay, sau khi dễ dàng hoàn thành một nhiệm vụ khác, tiếp theo là tới bát linh hồ.
Linh hồ tính tình gian xảo, xưa nay đa nghi, không thân cận với người khác, còn có năng lực quyến rũ, thường dùng hình dạng mỹ nhân đi lại trong núi rừng, dụ dỗ người qua đường, hút tinh huyết người đó, tuy không giết nhưng người bị hút khí huyết đa số thân thể suy nhược, già trước tuổi, thậm chí có cả tu sĩ từng trúng chiêu.
Linh hồ rất gian xảo, đặc biệt còn biết cảm nhận nguy hiểm, gặp đối thủ mạnh sẽ không lộ mặt, cũng như Huyết Kiếm Khách, rất khó tìm. Chẳng qua Huyết Kiếm Khách phiêu bạt bất định, linh hồ lại có nhà, chỉ qua lại trong vùng Nguyệt Khôi sơn.
Do là phân thần chuyển sinh nên Ninh Dạ không mang theo Thiên Cơ điện, nhưng Vấn Thiên Hữu Thuật, dễ dàng biết được vị trí linh hồ.
Vì vậy một ngày một đêm sau, mọi người đã tới một miếu sơn thần rách nát ở Nguyệt Khôi sơn.
Ninh Dạ nói: “Ở đây, hồ yêu ngay gần chỗ này. Lâm Lang, nàng đi bắt đi.”
Ba người Diệp Cô nhìn nhau, hóa ra chuyến này ngươi còn lười ra tay, toàn để tiểu nương tử của mình làm việc.
Lần trước khiêu chiến chân truyền, Lâm Lang không xuất thủ, mọi người cũng không biết năng lực của cô, lần này lên đường lại toàn là Lâm Lang ra tay, từ đầu tới cuối mọi người còn không có cơ hội làm việc.
Khiến cho ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng hóa thành kỳ quái: Công phu chui chạn của huynh đệ đúng là vô địch thiên hạ.
Lâm Lang ừ một tiếng rồi đi khỏi, mọi người vào miếu sơn thần, vừa vào đã thấy có một đám người đang ngồi.
Chính giữa là một nam nhân mặt vàng như nghệ, xem ra đang mắc bệnh, bên cạnh có một đứa trẻ, xung quanh là một số người hầu. Nói là người hầu nhưng ai nấy thần sắc hung hãn, bọc đồ căng phồng, quá nửa là đặt binh khí.
Thấy bọn họ đi vào, ai cũng căng thẳng.
Có người đã thò tay vào trong bọc.
Nam nhân mặt vàng như nghệ ho nhẹ vài tiếng, một người hầu đã đi qua: “Lão gia.”
“Nơi hoang vắng lạnh lẽo, khó khăn lắm mới tìm được chỗ tá túc, đừng chiếm hết, để lại chỗ cho khách mới tới.”
“Vâng.” Vài người hầu dồn dập đứng dậy thu dọn, nhường một ít đất trống cho bọn Ninh Dạ.
Đám người Ninh Dạ cũng không để ý, ngồi trong góc nghỉ ngơi.
Lang Diệt sáp lại gần: “Ninh sư đệ, mấy người kia có vẻ thú vị đấy.”
Ninh Dạ ừ một tiếng, chẳng hề để ý: “Thường nhân mà thôi, nhưng hình như trên người có bảo vật gì đó, chẳng trách lại căng thẳng.”
Nghe có bảo vật, Lang Diệt hưng phấn hẳn lên.
Ninh Dạ đã nói: “Tiên môn chính tông, đừng nên làm chuyện cùng hung cực ác thì hơn.”
Nghe y nói vậy, Lang Diệt bất đắc dĩ thở dài.
Phàm nhân mang bảo vật, đó là mang ngọc mắc tội, đối với người tu tiên mà nói, nhìn thấy tức là có duyên với bảo vật.
Tiếc là bây giờ Ninh Dạ đang cầm đầu, y nói không, Lang Diệt cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể âm thầm lầm bầm, tốt nhất có ai đó tới cướp bảo bối của họ, tiếp đó mình đối thủ, thế là thiên kinh địa nghĩa.
Có lẽ lời cầu khẩn này có tác dụng, không bao lâu sau lại nghe tiếng nói cười hi hi ha ha từ xa vọng lại.
Tiếng cười the thé, loáng thoáng như quỷ khóc.
Nghe thấy tiếng cười này, người hầu kia lập tức căng thẳng, không che giấu nữa, dồn dập rút đao kiếm trong bọc ră.
Không chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài mà còn phòng bị đám người Ninh Dạ.
Hiên Viên Long hừ lạnh một tiếng, không buồn để ý, Hắn cũng cảm nhận được hình như những người này mang theo bảo bối gì đó khiến đám dã tu ngấp nghé. Nhưng hắn tu Vạn Kiếp đạo, dùng vạn kiếp gia thân rèn luyện chính mình, không cần ngoại vật, hơn nữa bảo vật mà người thường mang theo liệu có bao nhiêu giá trị, vì vậy không để ý tới.
Diệp Cô thì híp mắt, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Tiếng cười ngưng dần, chỉ thấy một làn khỏi đen bay vào trong miếu, sau đó hóa thành hình người, là một kẻ đội mũ cao màu đen, trông khá giống Hắc Vô Thường.
Ninh Dạ chưa từng thấy loại người này trong Trường Thanh giới, không ngờ tới Thiên Trung giới lại gặp phải.
Hắc Vô Thường kia cười nhếch mép nói: “Sao phải khổ sở giãy dụa, mau giao bảo bối ra, cũng sớm được giải thoát.”
Lúc nói câu này, hắn còn liếc mắt nhìn đám người Ninh Dạ, nhận ra đám người này là tu sĩ nhưng cũng không để ý.
Vài tên Hoa Luân nho nhỏ, còn không lọt mắt hắn.
Trong đám người hầu, một kẻ rõ ràng là thủ lĩnh căm hận nói: “Dạ Vô Thường, ngươi giết người cướp của, ỷ mạnh hành hung, không sợ trời phạt hay sao?”