← Quay lại trang sách

Chương 1192 Ai cũng trưởng thành 1

Lang Diệt đã nói: “Không thắng được ngươi, đi trước.”

Trong lòng lại cực kỳ vui mừng.

Mẹ nó, ta có thể giao chiến có qua có lại với tu sĩ Vạn Pháp.

Nhưng hắn cũng tự biết dẫu sao mình cũng không phải đối thủ của Sơn Trung Khách, vì vậy không ham chiến, nhanh chân bỏ chạy. ’

“Định chạy à?” Sơn Trung Khách gầm lên, xuất chưởng.

Cuối cùng Lang Diệt vẫn phạm sai lầm.

Hắn không nên kéo giãn khoảng cách với Sơn Trung Khách.

Khoảng cách này, Lang Diệt đã khó mà uy hiếp được Sơn Trung Khách, nhưng vẫn trong phạm vi công kích của Sơn Trung Khách.

Ngay lúc này, Lang Diệt gầm lên một tiếng, khí thế của con rối bùng lên, lại đánh ra một quyền, ngăn chặn chưởng lực của Sơn Trung Khách, nhưng khoảnh khắc sau Lang Diệt và con rối đã cùng bay xuống dưới, bỏ chạy mất dạng.

Sơn Trung Khách còn định ra tay, nhưng lại nghe giữa không trung có một âm thanh: “Thú vị.”

Sau câu nói này, chỉ thấy trên bầu trời có một bàn tay hạ xuống, hai ngón tay vê nhẹ, đã tóm lấy gáy Sơn Trung Khách, Sơn Trung Khách bị người ta xách lên như con châu chấu, không thể động đậy.

Hắn kinh hãi ngửa đầu lên hô: “Là vị tiên tôn nào? Ta là môn hạ Đề Hồ!”

Trên bầu trời xuất hiện một con mắt, đảo qua Sơn Trung Khách, coi như không thấy, sau đó nhìn vào người Lang Diệt.

Giọng nói kia đã hỏi: “Ngươi tên Lang Diệt? Môn hạ Trọng Hải?”

Lang Diệt trong lòng run rẩy, biết người tới là ai, cung kính quỳ xuống nói: “Môn hạ Trọng Hải - Lang Diệt, tham kiến Tam Mục Thần Quân!”

“Ồ, không ngờ lại lĩnh ngộ một chút trong đạo về hư thực chuyển hóa, không tệ không tệ. Mới cảnh giới Hoa Luân mà có lĩnh ngộ như vậy, đúng là hiếm thấy. Tuy mới là da lông nhưng đã có thể chuyển đổi tiên pháp giữa con rối và bản thân, cũng khá lắm. Nhưng con rối của ngươi không thích hợp với đạo này, chẳng lẽ ngươi lĩnh ngộ sau khi có nó?”

Lang Diệt thầm kinh hãi, biết Tam Mục Thần Quân nhìn nhận không sai.

Những thủ đoạn mà con rối vừa sử dụng thật ra là Lang Diệt phóng thích thông qua con rối.

Nhưng con rối mà hắn chế tạo vốn để làm tấm khiên, cũng để phối hợp chiến thuật, không phải để phục vụ hư thực chuyển hóa.

Điều này khiến cho tuy con rối có thể sử dụng pháp thuật nhưng thật ra hiệu quả không được tốt, chỉ khiến người xem giật mình, thứ hắn cần là con rối dạng pháp thuật.

Lang Diệt cũng không dám nói dối, đành phải đáp: “Lần này đệ tử ra ngoài du lịch, tình cờ lĩnh ngộ!”

“Không tệ, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi có ngộ tính xuất sắc như vậy. Ừm, cầm lấy.”

Trên bầu trời đã có một loạt vật tư rơi xuống.

Tam Mục Thần Quân đã nói: “Cho ngươi mấy thứ này, chế một con rối pháp thuật mới, trong vòng năm năm, trước khi lên Vạn Pháp sơ kỳ, nếu ngươi có thể khiến đạo hư thực chuyển hoán của mình tiến thêm một bước, ta có thể xem xét nhận ngươi làm đệ tử.”

Lang Diệt vui mừng: “Đa tạ Thần Quân!”

Tam Mục Thần Quân không nói gì thêm, trực tiếp biến mất.

Sơn Trung Khách bên cạnh đã choáng váng.

Hắn có ứng xử kém hơn nữa cũng biết điều này mang ý nghĩa gì, vội vàng xông tới nói: “Chúc mừng Lang sư đệ, chúc mừng Lang sư đệ...”

Hắn còn chưa dứt lời, Lang Diệt đã trợn trắng mắt: “Cút!”

“Vâng!” Sơn Trung Khách “xoạt” một tiếng bay mất dạng.

“Ha ha ha ha, quả nhiên con người phải chịu giáo huấn mới có thể trưởng thành.” Cách đó không xa vang lên tiếng cười của đám người Ninh Dạ.

Lang Diệt vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Dạ là vui mừng nói: “Ninh sư đệ, vừa rồi ta...”

“Chúng ta thấy cả rồi.” Diệp Cô vỗ vai hắn: “Ngươi nghĩ vì sao Tam Mục Thần Quân đột nhiên chú ý tới ngươi?”

Lang Diệt ngây người, lập tức tỉnh ngộ: “Là nhờ Ninh sư đệ?”

Ninh Dạ nhún vai: “Tốt xấu gì cũng là cơ hội, đúng không?”

Lang Diệt kích động tới đỏ cả mắt.

“Tạm thời đừng vội.” Diệp Cô nói: “Thần Quân còn chưa nhận ngươi.”

“Đúng, trong vòng năm năm, chắc chắn ta sẽ khắc khổ tu hành.” Lang Diệt trả lời.

“Sai.” Ninh Dạ trả lời: “Đạo là ở ngộ chứ không ở tu. Ngươi có khắc khổ đến mấy cũng vô dụng.”

“Hả?” Lang Diệt cả kinh: “Thế thì làm sao?”

“Yên tâm đi. Ngươi đi theo ta, không cần năm năm, tối đa ba năm, ta bảo đảm ngươi sẽ đạt tới yêu cầu của Thần Quân.” Ninh Dạ cười nói.

Diệp Cô sáp lại: “Thế còn ta?”

Ninh Dạ đáp: “Đạo là ở ngộ, mà muốn ngộ phải dùng. Thế này đi, khoản tiêu dùng mấy hôm tới hôm nay do ngươi chịu.”

Diệp Cô lấy làm lạ, không phải tiếc tiền mà là chuyện này liên quan gì tới ngộ đạo.

Ninh Dạ nói: “Không cho phép ngươi dùng tiền mà phải để chúng ta tiêu dao khoái hoạt một phen.”

“Ảo thuật?” Diệp Cô đã hiểu.

“Không sai. Ngươi dùng ảo thuật giải quyết vấn đề của ngươi, nhưng nếu không làm được, kẻ chịu đòn là ngươi, chúng ta sẽ không ra tay.” Ninh Dạ cười nói.

Hiên Viên Long khẽ nhíu mày: “Thế chẳng phải lừa đảo, ăn quỵt à?”

“Đúng vậy! Chính là lừa đảo, ăn quỵt. Nhưng đây là hắn làm, chúng ta chỉ là khách do hắn mời thôi.”