Chương 1193 Ai cũng trưởng thành 2
Ninh Dạ cười hì hì, khoác cổ Hiên Viên Long: “Còn ngươi cũng thế, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm ai mà đánh.”
Nghe y nói vậy, Hiên Viên Long vui vẻ: “Cái này thì ta thạo.”
Đêm hôm đó, năm người Ninh Dạ thỏa thích tiêu dao, Diệp Cô thì vội vội vàng vàng chạy trước chạy sau lừa bịp.
Mà tên này đúng là có thiên phú trộm gà bắt chó, thành công mấy lần liền.
Nhưng có lẽ đắc ý quá mức, bọn họ lừa phải một vị tu sĩ có khả năng quan sát.
Kết quả ảo thuật bị phá, Diệp Cô bị đánh cho chạy trối chết.
Đám người Ninh Dạ chỉ làm bộ ta không quen biết hắn rồi thoải mái bỏ đi.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ và người thường, có lẽ là hành động của tu sĩ thường liên quan tới đạo và tu hành.
Cũng tức là đạo trong lời nói, trong hành động, trong bản chất.
Mỗi tiếng nói, mỗi hành động đều phù hợp mới đạo, đó mới là đạo đồ chính tông.
Dưới sự chỉ điểm của Ninh Dạ, ba người Lang Diệt, Diệp Cô và Hiên Viên Long cũng coi như đã bước lên đạo của mình, bước vào con đường đặc biệt.
Diệp Cô tu Huyễn đạo, vì vậy thường dùng ảo thuật lừa gạt người khác, lừa gạt trong cuộc sống, cũng lừa gạt trong chiến đấu.
Ngày qua ngày, năm qua năm, kết quả Lang Gia các nhanh chóng xuất hiện một tên lừa đảo siêu cấp.
Hắn thường dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt ngươi, cái gì mà linh thạch giả, pháp bảo giả, đến về sau còn thăng cấp lên thân phận giả, tu vi giả, nói chung Diệp Cô phát huy “lừa đảo” tới mức cực kỳ nhuần nhuyễn.
Ban đầu Huyễn đạo của hắn chỉ có thể mê hoặc một số Hoa Luân, không lừa được người có thuật quan sát, sau đó cho dù có năng lực quan sát khám phá, hắn cũng lừa được.
Mỗi lần thất bại, Diệp Cô lại nghiên cứu lĩnh ngộ, tìm cách hay hơn, thuật lừa gạt cũng từ từ tiến bộ.
Thế là Diệp Cô khiêu chiến cao hơn, bắt đầu lừa gạt Vạn Pháp.
Vì vậy cửa hàng trong Hà thành phải chịu xui xẻo, không ít thương gia bị Diệp Cô lừa tới mức tổn thất nặng nề. Nhưng không phải không thể đòi lại tổn thất này, dù sao phương diện này cũng giống như Trường Thanh giới, sau lưng đại đa số cửa hàng tu tiên giả đều có đại lão.
Lúc đó lừa gạt thành công, quay lại xem, cuối cùng vẫn phát hiện vấn đề.
Sau đó là tìm tới cửa, cho một trận đòn, đòi lại tổn thất.
Nhưng Diệp Cô vẫn vui vẻ lừa gạt xung quanh, như không biết mệt. Tên lừa đảo đệ nhất Lang Gia các đang nhanh chóng thành danh, từ loại lười biếng lưu manh trực tiếp thăng cấp lên thành lừa đảo.
Thú vị là, người như vậy theo lý phải bị chặt chân, có kẻ hung ác thậm chí phế bỏ tu vi, giết người cũng có thể.
Nhưng Diệp Cô lại không sao.
Lúc đầu hắn lừa gạt khắp nơi còn ăn đòn, tới về sau lừa gạt càng lúc càng cao minh, đối tượng lừa gạt càng ngày càng cao cấp, nhưng chịu đòn lại ít đi.
Lúc đầu mọi người đến lấy đồ của mình về, còn tiện thể bắt chẹt Diệp Cô một chút, về sau mọi người mới phát hiện có vấn đề, chỉ tới chỗ Diệp Cô đòi đền bù chứ không có bắt chẹt đòi tiền nữa.
Tới sau này, không biết vì sao các cửa hàng đổi tính đổi nết, chỉ cần Diệp Cô lừa gạt xong trong vòng ba ngày không phát hiện, tài nguyên không vượt quá một vạn linh thạch, thế thì cho hắn.
Thế là Diệp Cô lừa gạt càng ngày càng hứng khởi.
Thường xuyên là Diệp Cô vừa tới cửa, người gác cửa sẽ quan sát kỹ lưỡng đối phương, xác nhận xem có phải Diệp Cô ngụy trang không.
Có lúc phát hiện, có lúc không.
Nếu phát hiện cũng chỉ nói một tiếng: “Ơ, là thằng nhãi Diệp Cô nhà ngươi, lần này lại lừa gạt kiểu gì.”
Diệp Cô sẽ lấy ra mấy thứ: “Hai thật một giả, có giỏi thì tự xem xét, không giỏi thì nhận đi.”
Thế là các vị sư phụ giám định cầm bảo bối xem tới xem lui, thi thoảng lại chỉ điểm: “Cái này của ngươi có vấn đề, nhìn cái biết ngay là giả.”
Nhưng cũng có lúc khéo quá hóa vụng, rõ ràng là hàng thật mà lại nhận là hàng giả, chủ quán bên cạnh sẽ lao tới mắng: “Giả cái mẹ nhà ngươi, thằng nhãi này vừa lừa ở chỗ ta xong.”
Kẻ lừa đảo với người bị lừa bỗng chung sống hòa thuận.
Có kẻ lưu manh hâm mộ Diệp Cô, cũng học theo răm rắp, khổ nỗi không học được tới trình độ như vậy, cũng không có đãi ngộ đó, thất bại một lần là no đòn.
Hạ thành có nhà giàu họ Lưu, đại thiếu gia nhà này cũng tài lanh, bắt chước Diệp Cô lừa gạt thương nhân, kết quả lúc đó bị đánh gãy chân.
Sau khi trở lại hắn kêu rên với cha mình: “Vì sao Diệp Cô lừa gạt thì không vấn đề gì, con lại bị đánh gãy chân?”
Cha hắn tưng con mình không có tiền đồ:” Đồ ngu này, còn không nhìn ra à? Không phải Diệp Cô đang lừa gạt, hắn đang tu hành. Hắn đã được bên trên để ý, loại rác rưởi ngu ngốc này, học cái gì tốt vào!”
Diệp Cô lừa gạt để tu hành, Hiên Viên Long lại chiến đấu để tu hành.