Chương 1204 Trộm đạo 1
Mọi người thấy vậy đều ngây ngẩn hoang mang, kinh hãi trước thủ đoạn khí phách này, lại không hiểu Ninh Dạ đang làm gì, mà vì sao lại làm được.
Ngươi mới là Vạn Pháp, nhưng Niết Bàn có thi pháp chắc cũng chỉ tới vậy?
Mà sau khi Ninh Dạ ra tay, chỉ thấy một hòa thượng trọc lốc mang theo quầng sáng sau đầu xuất hiện, ngồi trên một bồ đoàn tử ngọc bay tới, cất tiếng nói sang sảng: “Thằng nhãi được lắm, còn có thủ đoạn khí phách như vậy, hôm nay coi như Tịnh Thiền mở mang kiến thức. Đây là trận pháp gì?”
Tịnh Thiện Thượng Nhân!
Người này cũng có tu vi Niết Bàn, là một đại năng tán tu.
Lại có một người khác hiện thân, cũng là một tu sĩ đại năng, để ba chòm râu dài, sau lưng có một cái vòng vàng như mặt trời lơ lửng giữa không trung, cưỡi một con kỳ lân đen, chính là Thiên Cơ Sơn Nhân của Nhật Diệu các: “Thủ đoạn hay lắm, không hổ danh thiên tài số một Lang Gia các, nhưng hình như thủ đoạn này không giống của Lang Gia các.”
Phía xa lại có một người xuất hiện, dáng dấp như võ giả, khí độ hiên ngang, đứng trên một thánh trường đao, cất cao giọng nói: “E là gian tế phái khác, tới Lang Gia các làm gián điệp, để ta diệt hắn đi, giúp Lang Gia các thanh lý môn hộ.”
Người này tên Trương Trường Liệt, đại tu Quỷ Ốc sơn.
Lại có một người cưỡi Cửu Biện Hồng Vân liên đài bay tới, cười ha hả nói: “Cũng coi là một nhân tài, hay là để ta nhận, làm một đồng tử dưới trướng ta.”
Lại là Khô Tùng Tử của Hồng Vân động.
Cũng là bốn vị đại lão mà Khoáng Vân Hậu nói tới, mỗi người đều có tu vi Niết Bàn, thực lực đỉnh phong.
Ngoài ra còn có bảy tám người xuất hiện, đại đa số là cảnh giới Vô Cấu, cũng thèm thuồng Giang Tiểu Phàm, nhưng sau khi thấy cảnh này cũng biết mình không thể nhận được. Chẳng qua đám người này vẫn không nhịn nổi, muốn xem xem cuối cùng “đóa hoa” Giang Tiểu Phàm sẽ rơi vào tay ai.
Có một người Ninh Dạ không thấy, nhưng vừa gặp đã có cảm giác quen thuộc.
Ngọc Hâm Tử.
Không ngờ lại là hắn!
Ninh Dạ lập tức nhận ra.
Dù sao phân thần tí hôm nay của hắn vẫn còn trên người mình.
Hiển nhiên kẻ này đi cùng Thiên Cơ Sơn Nhân, như vậy là ngũ đại Niết Bàn.
Ngũ đại Niết Bàn cùng ra mặt, lại thêm bảy tám Vô Cấu, đội hình như vậy kể cả Thiên Cơ và Huyết Ly ra tay cũng chỉ có nước bị đè bẹp. Mấy người Diệp Cô thấy vậy cũng ớn lạnh, ngay cả Hiên Viên Long cũng nhíu chặt hai hàng mi.
Tuy hắn tu Vạn Kiếp đạo, không sợ khiêu chiến, nhưng đây không phải khiêu chiến mà là đè bẹp, nếu đối đầu thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Thế giới của tu sĩ không có bộc phát, không phải hô khẩu hiệu một hai câu là có thể san bằng chênh lệch.
Cảnh tượng đồ sộ này khiến mọi người cùng kinh hãi, đồng thời quay sang nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ lại cười nói: “Các ngươi đã nhìn rõ chưa? Chính những kẻ này muốn gây sự với chúng ta. Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ ghi sổ từng người một, sẽ có ngày đòi lại món nợ này.”
Nghe y nói vậy, đám tu sĩ cùng cười ha hả.
“Ninh Dạ, thằng nhãi ngông cuồng.”
“Ta lại thích cái tính ngông cuồng của hắn. Hay là thế này đi, ta không tranh Giang Tiểu Phàm nữa, Ninh Dạ này về tay ta.”
“Lâm Lang kia điềm đạm đáng yêu, lão phu muốn.”
“Hiên Viên Long kia, Trương Trường Liệt ta muốn.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, có vẻ định bắt sạch đám người này.
Thiên Cơ Sơn Nhân hừ một tiếng: “Người này dám dụ dỗ hai vị thiên nữ của Nhật Diệu các ta, ta thấy nên phế bỏ tiên duyên của hắn, chặt đứt quan hệ này thì hơn.”
Đối diện với chuyện này, Ninh Dạ chỉ nói: “Được, được lắm. Các ngươi đã hung hăng như vậy, cũng phải cho các ngươi biết mùi mới được.”
Nói xong y búng tay một cái, một vệt sáng bắn tới chân trời.
Chỉ thấy trong khoảng thiên địa mây gió ngập trời này, vô số hào quang bảo vật giáng thần uy, chiếu xuống đám tu sĩ đại năng này.
Tịnh Thiện Thượng Nhân cười lạnh khinh miệt: “Chỉ là mánh khóe lừa gạt mà đòi mê hoặc ta? Phá!”
Một cái gõ mỗ trong tay sáng lên, Phật quang phổ chiếu.
Dẫu sao cũng là đại tu Niết Bàn, liếc mắt một cái là nhận ra nơi đây chỉ là ảo thuật mê hoặc, Phật môn giỏi nhất là phá ảo ảnh, vì vậy hắn tự tin chớp mắt là phá được.
Nhưng không ngờ dưới phật quang mõ gỗ, ảo ảnh lại không bị phá mà có vẻ càng hung ác, những thứ mà Ninh Dạ huyễn hóa ra tựa như chân thực, khiến Tịnh Thiện Thượng Nhân không khỏi dao động.
Không chỉ có vậy, giữa thiên địa đột ngột xuất hiện một cán cân, tất cả tu sĩ chia ra hai bên cân, lần này Tịnh Thiện Thượng Nhân ra tay lại là nhắm vào đám người Trương Trường Liệt đối diện.
“Đây là...” Các tu sĩ kinh ngạc.
“Tài Quyết Thiên Bình?” Có người hô to.
Tài Quyết Thiên Bình là đạo khí của một trong Cửu Đại Thánh Tôn, Quyết Tài Thánh Tôn, đạo mà hắn ban bố chính là tài quyết, mang ý cân bằng thiên địa, điều tiết vạn vật, mọi thứ công bằng.