← Quay lại trang sách

Chương 1203 Các tu sĩ chạy tới 2

Lựa chọn thứ hai là vĩnh viễn trở thành bảo vật mà người khác ham muốn.

Lựa chọn thứ ba thì càng nguy hiểm, nhược điểm là trong một thời gian vẫn là bảo bối mà người khác ham muốn, không chỉ có vậy còn phải đối mặt với rất nhiều thử thách thần hồn. Đương nhiên lợi ích là có thể khiến Giang Tiểu Phàm trưởng thành với tốc độ nhanh chóng hơn nữa, cũng khiến bản thân trở thành lỗ đen thần hồn, khi đó sẽ không ai tơ tưởng gì hắn nữa.

Giang Tiểu Phàm không lựa chọn ngay mà hỏi Ninh Dạ: “Thượng tiên muốn ta chọn cách nào?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi chọn thế nào, ta cũng chấp nhận.”

Giang Tiểu Phàm nói ngay: “Nếu ta chọn con đường thứ ba, liệu có gây ra phiền toái lớn cho ngài hay không?”

Ninh Dạ ừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, hơn nữa con đường thứ ba cũng khác với con đường thứ hai. Con đường thứ hai chỉ mang tới phiền phức cho ta, con đường thứ ba thì có một số việc ta cũng chưa chắc đã giúp được ngươi, phải dựa vào chính ngươi.”

Giang Tiểu Phàm hít một hơi thật sâu: “Ta muốn chọn con đường thứ ba.”

Ninh Dạ không ngạc nhiên trước lựa chọn này.

Bất cứ ai có chí khí, chắc đều lựa chọn như vậy?

Y chỉ nói: “Nếu ngươi lựa chọn con đường thứ ba, giai đoạn đầu cửu tử nhất sinh. Bây giờ ngươi mới Hoa Luân, nguyên thần yếu ớt, mà nguyên thần ai có thể vào thân thể ngươi ít nhất cũng là Vạn Pháp. Cho dù chỉ là phân thần cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi. Tu vi thực lực không phải ý chí, lực lượng không đủ thì chỉ có đường chết, không phải chỉ một hai câu khẩu hiệu là có thể vùng lên giải quyết vấn đề.”

Giang Tiểu Phàm kinh ngạc: “Không thể đợi thực lực của ta mạnh lên rồi mới tiến hành à?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Thực lực của ngươi bây giờ đã là cao rồi. Nếu ngươi đã lựa chọn, ta còn phải đánh ngươi về nguyên hình, để ngươi tu luyện lại từ cảnh giới Tàng Tượng.”

Cái gì?

Mọi người kinh ngạc.

Ninh Dạ đã nói: “Nếu không sao lại nói là đường này gian nan. Con đường thôn tính nguyên thần này phải bắt đầu từ căn bản, mà quãng đường đầu tiên còn là nguy hiểm nhất. Bây giờ ngươi còn muốn lựa chọn đường này không?”

Giờ thì Giang Tiểu Phàm thật sự do dự.

Hắn trầm tư một lúc.

Rất lâu sau mới hỏi Ninh Dạ: “Sư phụ hy vọng con chọn đường nào?”

Hắn không gọi Ninh thượng tiên nữa mà gọi sư phụ.

Ninh Dạ cười khẽ: “Ngươi muốn bái ta làm thầy?”

Giang Tiểu Phàm đã quỳ xuống: “Tiểu Phàm xin bái Ninh Dạ thượng tiên làm sư phụ, từ nay về sau xin theo tùy tùng, vĩnh viễn nghe lệnh sư phụ!”

“Ừm.” Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Nếu đã vậy, thử chút xem.”

Nói đoạn y đặt một tay lên ngực Giang Tiểu Phàm, thân thể Giang Tiểu Phàm run rẩy, cảm thấy tu vi của mình suốt mấy năm nay đã tan thành mây khói.

Nói cách khác, Ninh Dạ đã giúp hắn lựa chọn.

Nhìn Ninh Dạ, Giang Tiểu Phàm hạ quyết tâm, bây giờ hắn chỉ có thể đi theo con đường này tới cùng.

Lát sau, Ninh Dạ thu tay lại.

Y ném cho Giang Tiểu Phàm một quyển sách nói: “Từ nay trở đi, ngươi tu hành theo pháp môn này. ’

Diệp Cô tinh mắt, nhìn vào nói: “Hình như không phải pháp môn của Lang Gia các?”

Ninh Dạ nói: “Chuyện Giang Tiểu Phàm ở chỗ ta không thể giấu giếm được. Nhưng ta không muốn bất cứ ai biết lựa chọn của hắn.”

Diệp Cô đã hiểu ý y, tức là pháp môn này ra sao, cũng tuyệt đối không thể nói.

Diệp Cô mỉm cười: “Hiểu rồi, yên tâm đi.”

Thứ Ninh Dạ cho Giang Tiểu Phàm là một tâm pháp của Thiên Cơ môn, một loại bí thuật thôn tính nguyên thần. Nhưng trước đây pháp môn này được sáng tạo không phải cho người có thể chất thông linh mà chỉ vì có người muốn sáng tạo ra loại thần thông này, nhưng vì bản thân không phải thân thể thông linh nên tu hành rất nhiều trắc trở, cũng rất nguy hiểm.

Nhưng đối với Giang Tiểu Phàm, tất cả di chứng của pháp môn này đều không tồn tại, nguy hiểm duy nhất ở chỗ tranh cướp thần hồn có thắng hay không, điểm này hoàn toàn ngược với người khác.

Lúc này đưa pháp môn cho Giang Tiểu Phàm xong, Ninh Dạ nói: “Nếu Tiểu Phàm đã lựa chọn, thế thì sư phụ ta đây cũng không thể trốn tránh trách nhiệm nữa rồi.”

Lúc y nói câu này, giọng điệu có vẻ thổn thức, ánh mắt bao hàm sát ý.

Tiện tay lấy ra một tấm phù, vẽ lên hư không vài nét rồi ném đi.

Chỉ thấy thiên địa trùng điệp, phong vân như xao động.

Có khánh ngọc, chuông vàng, chiêng bạc ngâm vang; có cây lọng cây dù che mặt trời, có khí tượng thủy hỏa vân phong quét qua, mênh mông hùng vĩ.

Còn có ngàn vạn kỳ thú, chiến tốt giáp vàng, từ bốn phương tám hướng cuồn cuồn kéo tới.

Thiên địa rung chuyển không ngừng, mây gió sấm sét cuồn cuộn khắp bốn phương.

Nhưng bên ngoài khu vực này lại sóng êm gió lặng, không hề bị ảnh hưởng.

Chẳng qua đứng trong nơi này không thấy cảnh bên ngoài, không hiểu được huyền bí bên trong, chỉ cảm thấy khung cảnh hùng vĩ, ngàn vạn phong vân kia như đột ngột xuất hiện, chấn nhiếp xung quanh.