Chương 1206 Quần ma loạn vũ 1
Lại có cảnh tượng hai màu trắng đen dâng lên, điên đảo càn khôn, lộn ngược nhật nguyệt.
Chính là nghiệp lực của Lang Gia!
Ý nghĩa của Lang Gia, ý chỉ chữ Lang 琅 bỏ chữ Vương 王 bên cạnh là còn chữ Lương 良 bên trái, cũng chính là phân chia thiện ác.
Vì vậy đạo của Lang Gia Thánh Tôn rất gần với Hắc Bạch thần cung, cũng là đạo về hắc bạch âm dương.
Chẳng qua Lang Gia Thánh Tôn chú trọng nhân tâm, chính là đạo về người.
Nhưng cho dù thế nào, bản chất vẫn không khác mấy, đây vốn là đạo của Lang Gia các, Ninh Dạ có thể tùy ý sử dụng, vốn không phải là trộm.
Trời đất xoay chuyển, các tu sĩ chỉ cảm thấy tu vi rối bời, ra tay cũng cực kỳ hỗn loạn.
Sau đó chỉ thấy một vầng mặt trời đỏ chiếu sáng giữa trời, chính là đạo của Nhật Diệu Thánh Tôn.
Đạo của vị Thánh Tôn này khác với những người khác, là hóa thân của mặt trời, là dương khí trời sinh, cũng người đầu tiên trở thành Thánh Tôn, bản thân hóa đạo. Tuy bây giờ không phải người mạnh nhất trong Cửu Tôn nhưng cũng có thể coi là khởi nguồn của Cửu Tôn, đạo mà hắn sáng tạo cũng hợp với Quang đạo, chiếu sáng khắp thiên hạ.
Ninh Dạ mượn đạo này bổ sung cho mình, mặt trời treo cao, chiếu sáng khắp nơi. Thiên Cơ Sơn Nhân và Ngọc Hâm Tử thấy vậy choáng váng: Chúng ta là người của Nhật Diệu các mà còn không làm được tới mức độ này, một đệ tử Lang Gia các như ngươi làm sao làm được?
Nhưng Ninh Dạ còn chưa ngừng, khoảnh khắc sau biến hóa lại tiếp nối, Vạn Diệu, Ngũ Hành, Tử Cực, Hằng Vũ, đạo lực của tứ đại Thánh Tôn dồn dập hiển hiện.
Vạn Diệu Thánh Tôn được tôn là thiên tài đệ nhất Thiên Trung giới, học gì cũng giỏi, chỉ có không chuyên, cầm kỳ thi họa cái gì cũng thạo, đan phù trận khí đều là kiệt xuất, từng khiến vô số người tiếc nuối do phân tâm quá nhiều nên khó mà lên cảnh giới thứ bảy.
Không ngờ hắn lại dùng tạp học đạt tới Thánh Tôn, tự xưng Vạn Diệu, quy định mọi tu sĩ trong thiên hạ đều phải tu một môn tạp học là do hắn thiết lập.
Ngũ Hành Thánh Tôn thống lĩnh pháp thuật thần thông trong thiên hạ, tiên khí linh vật đều trong một ý niệm, đại đạo tự nhiên, vạn pháp tự sinh, vì vậy cho phép tất cả các môn phái trong thiên hạ được tồn tại, vạn pháp mới là tuyệt diệu, không thể để một nhà độc chiếm.
Tử Cực Thánh Tôn là người đứng đầu kiếp đạo, cứ từ Niết Bàn trở lên, người độ kiếp đều phải vượt qua khảo nghiệm của hắn, được hắn cho phép mới có thể Niết Bàn trùng sinh, đạt được đại đạo, vì vậy còn được gọi là người đại diện thiên đạo, cũng là người mạnh nhất trong Cửu Thánh.
Hằng Vũ Thánh Tôn, nghe nói là thần bí nhất, đạo này không thể thấy, pháp này không thể nói.
Ban bố đại đạo ra sao, không ai biết.
Nhưng Ninh Dạ dễ dàng nhìn ra.
Thật ra người mạnh nhất là Hằng Vũ Thánh Tôn này, vì đạo của hắn nằm ở thời không sinh tử luân hồi siêu độ. Muôn vàn chúng sinh trong Thiên Trung giới này, chỉ cần tồn tại là nằm trong đạo của hắn, đây mới là người tu theo thiên đạo.
Còn bây giờ nghiệp lực của Cửu Đại Thánh Tôn đều bị y trộm lấy, hiển hóa thương sinh, vạn tượng siêu độ, trực tiếp biến vùng trời này thành một tiểu thế giới.
Trong tiểu thế giới này, sinh tử của tất cả tu sĩ đều trong một suy nghĩ của y.
“Thật đáng tiếc... cuối cùng lại không thể giết được.”
Không thể giết đám tu sĩ này được, giết thì không còn gì che giấu, hành động trộm đạo cũng khó mà giấu được.
Vì vậy Ninh Dạ chỉ có thể tạm ghi lại món nợ này, tương lai chậm rãi tính toán.
Đạo nghiệp của Cửu Tôn đồng thời xuất hiện, ép đám tu sĩ cực kỳ chật vật, cảm giác như Cửu Đại Thánh Tôn đồng thời xuất hiện trên trời trêu đùa bọn họ.
Đối mặt với tình huống này, các tu sĩ khổ không thể tả, trong lòng càng tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này lại có biến cố phát sinh.
Chỉ thấy một vị thần nhân giáp vàng đột nhiên xuất hiện, cao giọng nói: “Ta chính là Huyền Diệu Chân Quân, phụng lệnh sư phụ tới đây giải cứu chư vị, truyền thụ bí pháp giải đạo.”
Các tu sĩ kinh ngạc, Huyền Diệu Chân Quân là ai? Chưa từng nghe nói.
Nhưng lúc này đã chẳng kịp nghĩ nhiều, Tịnh Thiện Thượng Nhân nói: “Xin hỏi chân quân, làm sao mới phá được pháp này?”
Huyền Diệu Chân Quân kia đã nói: “Chín loại lực lượng đạo nghiệp, các ngươi không thể chống nổi, phải dùng thủ đoạn dơ bẩn nhất mới có thể phá được.”
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc.
Thủ đoạn dơ bẩn nhất/
Nhưng tưởng tượng như vậy cũng hợp lý, chín loại lực lượng đạo nghiệp đúng là bất phàm, nhưng chính vì vậy có hạn chế.
Cũng như Khoáng Vân Hậu kia, nhập đạo Hạo Nhiên Chính Khí, cả đời phải hành động theo chính nghĩa trong tâm.
Tiêu chuẩn của chính nghĩa này mỗi người mỗi khác, nhưng Hạo Nhiên Chính Khí chú trọng vấn tâm, vấn tâm không thấy gì hổ thẹn, tức là chính tâm.
Chín loại lực lượng đạo nghiệp hoặc nhiều hoặc ít đều có đặc tính này, vì vậy muốn phá đạo này phải dùng thủ đoạn phi thường.