Chương 1207 Quần ma loạn vũ 2
Nhưng làm sao thi triển được thì mọi người không hiểu.
Chỉ thấy Huyền Diệu Chân Quân kia nói xong câu này là vung tay với đám người, mọi người giật mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện một số tư thế múa may kỳ quái, còn chưa kịp phản ứng lại thì Huyền Diệu Chân Quân kia lóe lên, đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mẹ nó, ngươi tới giúp đỡ là nói có một câu thôi à?
Đúng lúc này Ngọc Hâm Tử phát hiện thân thể mình không tự chủ được uốn éo mấy cái.
Cái gì vậy?
Vận rủi lần trước quay lại à, Ngọc Hâm Tử còn chưa kịp nói gì, ngay khoảnh khắc sau đã cởi quần áo, tưới nước lên trời ngay trước mặt mọi người.
Động tác này khiến đám người kinh ngạc tới ngây ngốc.
Ngươi làm vậy là sao?
Nhưng lại thấy theo hành động này của Ngọc Hâm Tử, áp lực từ chín loại lực lượng đạo nghiệp suy giảm.
“Có tác dụng! Hóa ra đây là thủ đoạn dơ bẩn nhất!” Các tu sĩ như “thể hồ quán đỉnh” lập tức hiểu ra.
Hóa ra vừa rồi Huyền Diệu Chân Quân truyền thụ cho mình cái này?
Nhưng những người khác cũng choáng váng.
Thế chẳng hóa ra chúng ta cũng phải làm theo Ngọc Hâm Tử kia?
Trong lúc nhất thời lại do dự.
Nếu làm vậy thì thể diện cũng mất sạch.
Ngọc Hâm Tử lại hiểu ra ngay, lập tức đoán được là Ninh Dạ! Chắc chắn phân thần của mình đang nằm trong tay Ninh Dạ.
Nếu nói lần trước hắn còn không xác định được phân thần của mình rơi vào tay ai, thế thì bây giờ đã chắc chắn rồi.
Vấn đề là vì sao y lại làm vậy?
Vô thức định hô to.
Thế nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Vừa rồi là một mình ta bẽ mặt.
Hơn nữa những người khác đều thấy?
Nếu ta vạch trần, e là tiếp theo còn bẽ mặt hơn nữa.
Đến lúc đó mọi người trốn thoát, chỉ mình ta chịu nhục?
Thanh danh tổn hại, sống không bằng chết!
Nghĩ đến đây, đột nhiên Ngọc Hâm Tử tỉnh ngộ.
Có chết thì phải cùng chết!
Hắn không vạch trần, ngược lại hô to: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Làm theo ta! Phải tập hợp lực lượng mọi người mới có thể thoát khỏi vòng vây này.”
Hắn nói vậy chỉ để mọi người cùng tiểu lên trời với hắn.
Không ngờ nói xong câu này thì thân thể Ngọc Hâm Tử lại không chịu khống chế, lại bắt đầu ưỡn ra.
Quả nhiên lại tới nữa rồi!
Rầm rầm rầm rầm!
Bầu trời xuất hiện vô số cột mây, Ngọc Hâm Tử bắt đầu tóm lấy cây cột uốn éo.
Ngọc Hâm Tử biết đã vào tròng nhưng nào dám nói rõ, đành để mọi người nghĩ rằng cột mây là hắn biến ra, vừa uốn éo vừa la hét: “Còn không mau lên, muốn chết ở đây à?”
Hắn ra sức kéo mọi người xuống nước.
Các tu sĩ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều cảm thấy lực lượng đạo nghiệp yếu bớt, nhưng hiển nhiên còn chưa thể thoát khỏi.
Ai nấy bất đắc dĩ học theo Ngọc Hâm Tử, ôm lấy cột sắt bắt đầu uốn éo.
Nhưng bọn họ không bị cưỡng bức, vì vậy mức độ khó coi chưa đủ, hiệu quả cũng không hài hước như Ngọc Hâm Tử.
Ngọc Hâm Tử uất ức, hô to: “Động tác phải lẳng lơ thêm vào, lắc éo, nhếch mông lên... ngoáy theo ta.”
Trên trời vang lên tiếng nhạc, tiết tấu sôi động, cực kỳ nhịp nhàng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Ngọc Hâm Tử ngươi còn tấu nhạc?
Ngọc Hâm Tử bất đắc dĩ, đã trót thì đành trét, vừa hất đầu vừa hô: “Sống hay chết phải xem lựa chọn của mình, đạo nghiệp được giải, ông đây đi luôn đấy, đừng trách không ai giúp các ngươi.”
Theo lời nói của hắn, không trung cũng rất phối hợp, bên cạnh Ngọc Hâm Tử xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ.
Mẹ nó, hóa ra tên này có thể chạy một mình.
Thấy hắn như vậy mọi người không dám do dự nữa, đành lắc mông như điên.
Tịnh Thiện Thượng Nhân vốn là hòa thượng, xưa nay đoan trang trầm ổn, cho dù giết người cướp của thì mặt mày vẫn từ bi, không ngờ bây giờ lại phải múa theo điệu nhạc, phong cách múa may cứng nhắc, đột nhiên áo cà sa trên người biến hóa, không ngờ lại trở thành váy của vũ nữ.
Tịnh Thiền kinh hãi, quay đầu nhìn mọi người, chỉ thấy y phục của mọi người đều biến thành váy dài.
“Ai làm đấy?” Tịnh Thiền giận dữ.
Ngọc Hâm Tử hô to: “Lang gia nghiệp lực, âm dương đảo loạn, thế này là sắp phá cục rồi, nhẫn nhịn đi... hất mạnh vào!”
Mái tóc trên người vẩy xuống, ra sức vung lên.
Tịnh Thiện Thượng Nhân không có tóc, đành lắc đầu theo.
Hắn làm trò, đương nhiên mất mặt, nhưng khi thấy Trương Trường Liệt đang ôm đại đao của mình ngoáy mông, tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều.
So với Trương Trường Liệt, Thiên Cơ Sơn Nhân của Nhật Diệu các còn khó coi hơn nhiều. Hắn đang ôm lấy con kỳ lân đen của mình, hai chân trước của kỳ lân khoác lên vai hắn, ngươi lùi ta tiến, ngươi tiến ta lùi, lúc thì tách ra, khi lại ôm về.
Đột nhiên Thiên Cơ Sơn Nhân buông tay, cánh tay phải hạ xuống, thế là kỳ lân giơ cao chân sau, thân thể khổng lồ nằm trong vòng tay hắn, lại còn nháy mắt với Thiên Cơ Sơn Nhân.
Một người một thú đều rùng mình.