Chương 1210 Chứng đạo tại tâm 1
Lúc đó hắn hoàn toàn không có bất cứ kinh ngạc nào: tuy hắn từng bị nhập thần rất nhiều lần, nhưng xưa nay chưa từng phản kháng, đây là lần đầu tiên phải giao chiến.
Cũng như một kỹ nữ đột nhiên phải giữ trinh tiết, cảm giác rất không quen.
Chỉ riêng lần giao đấu này đã thất bại bảy tám lần - lần nào cũng là Ninh Dạ cứu hắn lại kịp thời.
Nhưng chuyện tu hành vốn là vậy, trưởng thành trong quá trình đấu tranh.
Tiếp đó tiếp tục tu hành, thôn tính, kinh nghiệm giao chiến thần hồn của Giang Tiểu Phàm cũng từ từ tăng cường, hơn nữa hắn cũng phát hiện đây mới là phương thức tốt nhất để tăng cường bản thân: Mỗi lần thôn tính lại khiến tu vi của hắn tiến bộ thần tốc.
Hắn không phải thiên tài tu hành, chỉ riêng cảnh giới Tàng Tượng cũng mất ba năm.
Thế nhưng theo phương pháp của Ninh Dạ chỉ ba tháng đã lên tới đỉnh phong, mà theo lời Ninh Dạ, thăng cấp phá cảnh hoàn toàn không có trở ngại gì, trực tiếp lên tới Hoa Luân.
Điều này khiến Giang Tiểu Phàm vui mừng không thôi.
Còn Diệp Cô, hắn làm theo lời Ninh Dạ, nỗ lực tu luyện Huyễn đạo, không còn lừa gạt tài nguyên bảo bối như lúc trước nữa mà hạ thủ với thế nhân.
Ví dụ như một tu sĩ cấp thấp nào đó tu luyện bất lợi, nản lòng thoái chí, Ninh Dạ sẽ học theo Ninh Dạ, giả mạo tu sĩ đại năng, ân cần chỉ bảo, lựa lời chỉ điểm.
Chỉ điểm đương nhiên là giả, cùng lắm là ít canh gà có độc, không ít lời còn học theo Ninh Dạ. Thế nhưng đối với tu sĩ tầng chót kia lại có ý nghĩa quan trọng, có lẽ mỗi khi nhớ lại là ý chí phấn chấn hẳn lên.
Có lúc hắn lại đi xe duyên, thấy đôi nam nữ nào tình trong như đã thì dùng ảo thuật xe chỉ luồn kim, khiến người hữu tình trở thành thân thích.
Có lúc hắn lại chạy tới Hạ Thành, dùng ảo thuật của mình hỗ trợ phá án, khiến hung thủ thật sự bị ảo thuật của hắn mê hoặc, tự chui đầu vào lưới.
Không chỉ có vậy, tên này còn suy một ra ba, ý thức được thuật lừa gạt có lúc không phải chỉ một lần hành động là xong, cũng có thể bố trí lâu dài, cuối cùng thu lưới.
Có lần Diệp Cô kiếm đâu được một gốc cây ở ngoài, không biết là cây gì, giả làm linh thụ, lại tìm một môn hạ để tử giao cho hắn tổng coi chăm sóc, còn bỏ vô số tài nguyên “quý giá” vào đó, tuyên bố một khi thành công chắc chắn sẽ là kỳ trân dị bảo.
Do trên danh nghĩa thuộc về đệ tử cấp thấp, cho nên vô số người ngấp nghé. Mắt thấy kỳ trân sắp hoàn thành, có kẻ ỷ thế lộng hành, định độc chiếm bảo vật này, chỉ lấy mười vạn linh thạch ra đổi.
Kết quả, cuối cùng lại phát hiện đây là một âm mưu, mất trắng mười vạn linh thạch, quay lại định gây sự thì phát hiện là bố trí của Diệp Cô, đành nhận mình xui xẻo.
Còn có lần Diệp Cô bắt chước chuyện ở Trường Thanh, làm một cái bí cảnh giả, khiến vô số đệ tử tới khám phá, bị lừa vào đó va đụng tới mức vỡ đầu chảy máu, thiệt hại nặng nề, khiến Diệp Cô gặt hái được vô số tài nguyên.
Mấy chuyện này đa số là hắn tự làm một mình, có lúc cũng gọi đám người Hiên Viên Long, Lang Diệt cùng làm, cũng có lúc bẫy cả Hiên Viên Long, Lang Diệt.
Dần dà, danh tiếng của Diệp Cô trong Lang Gia các càng vang dội, nghiễm nhiên trở thành kẻ lừa đảo đệ nhất Lang Gia các, đồng thời danh tiếng có xu hướng ra ngoài môn phái, ra tới thế giới.
Chuyện này khiến Giang Tiểu Phàm thật sự khó hiểu.
Ngày hôm đó, Tề Hà cốc.
Giang Tiểu Phàm đang tự tu hành, đám người Diệp Cô và Lang Diệt vui vẻ đi từ xa lại.
Vừa tới nơi đã đặt một con tiểu yêu Hoa Luân xuống, cười nói: “Vừa lừa được ở chỗ Nghê Hồng, thằng nhóc, đủ cho ngươi hưởng thụ rồi.”
Giang Tiểu Phàm chỉ cười khổ một tiếng.
Nói: “Đa tạ ý tốt của sư thúc, nhưng ta không cần.”
Diệp Cô lấy làm nạ: “Này, ngươi nói vậy là sao?”
Giang Tiểu Phàm cúi đầu nói: “Đây là đồ lừa được, ta không cần. ’
Diệp Cô trợn tròn mắt: “Ơ kìa? Ngươi ghét bỏ ta đấy à?”
Giang Tiểu Phàm hạ quyết tâm nói: “Đúng, cách làm của sư thúc, ta không ủng hộ, nhưng đây là ý của sư phụ, ta không tiện phản đối. Có điều Tiểu Phàm... thà không nhận. Nếu có nhu cầu thì tự kiếm cũng được.”
Diệp Cô bị lời nói của hắn chọc cười: “Chậc, thằng nhóc nhà ngươi mới tu hành mấy tháng mà ngông cuồng vậy? Còn dám coi thường ta?”
Giang Tiểu Phàm cúi đầu ial, nhưng sắc mặt rất quật cường.
Cách đó không xa, Ninh Dạ xuất hiện: “Nó được Khoáng Vân Hậu dạy dỗ, dù sao cũng hơi cổ hủ, nhưng dù sao cũng tốt hơn người không hiểu rõ thị phi.”
Diệp Cô kêu lên: “Này, Huyễn đạo của ta là ngươi dạy, nó ngứa mắt với ta cũng là ngứa mắt với sư phụ nhà ngươi đấy!”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu không ngươi nghĩ vì sao nó nhịn tới bây giờ mới nói?”
Nói xong nhìn Giang Tiểu Phàm: “Ta nghĩ ngươi giữ câu này trong lòng lâu rồi phải không?”