Chương 1213 Đạo của Thánh Nhân
Vì vậy Ninh Dạ mới nói kẻ lừa đảo cũng có thể là vĩ nhân, đôi bên không mâu thuẫn.
Nhưng những người khác bị lời nói của y dọa cho nhảy dựng lên, ngay cả Hiên Viên Long cũng không nhịn được nói: “Đàm luận về Thánh Tôn, không được đâu.”
Ninh Dạ lại cười lạnh: “Giun dế sao biết khí khái Thánh Tôn. Cũng như chứng đạo tại tâm, các ngươi tự cho là đúng, bảo toàn danh dự Lang gia, nhưng lại không biết trong mắt Thánh Tôn, hành động này lại là người phi thường làm chuyện phi thường; chỉ cần có đại công đức, không hổ thẹn với bản tâm là được. Cho dù thủ đoạn có khiếm khuyết nhưng trong thiên hạ đâu có gì thập toàn thập mỹ. Lang Gia Thánh Tôn có công với Thiên Trung giới, đây là hành động đại thiện, là cử chỉ hùng vĩ, sao phải che che giấu giấu. Người dưới vô tri, cuối cùng cũng chỉ là sùng bái mù quáng, ngược lại che lấp hào quang của Thánh Tôn.”
Sau câu nói của Ninh Dạ, chân trời bỗng vang lên tiếng cười khẽ: “Thằng nhóc được lắm, cũng có chút kiến thức đấy. Không tệ! Không tệ!”
Khi âm thanh lan tới, mọi người lập tức kinh ngạc.
Ai nấy tỉnh ngộ, đồng thời quỳ gối: “Thánh Tôn!”
Người truyền âm được xa như vậy không phải là ít, nhưng có thể dùng giọng điệu như vậy khẳng định lời nói của Ninh Dạ, cho dù là Nữ Đế cũng chưa chắc đã làm được.
Chỉ có bản thân Lang Gia Thánh Tôn.
Quả nhiên hắn đã xuất hiện.
Đối mặt với lão tổ tông Thánh Nhân cấp bảy, có ai không sợ hãi?
Chỉ có Ninh Dạ hoàn toàn không để ý, là người duy nhất không quỳ gối, chỉ cất cao giọng nói: “Ninh Dạ tham kiến lão tổ!”
Giọng nói của Lang Gia Thánh Tôn vang lên từ chân trời: “Sao ngươi không quỳ lạy?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Lạy hay không lạy có gì quan trọng? Chứng đạo tại tâm, lĩnh ngộ được tinh thần của Thánh Tôn mới là quan trọng nhất. Đạo của Lang Gia, đảo loạn thiên địa, xoay chuyển càn khôn, không tuân theo quy củ cũ, không theo lý lẽ xưa, thân là Thánh Nhân, đã sớm bỏ qua những lễ nghi phiền phức này.”
“Ha ha, vậy ngươi nghĩ bản tôn để ý điều gì?” Lang Gia Thánh Tôn hỏi ngược lại.
Ninh Dạ suy nghĩ rồi đáp: “Vạn Pháp trở xuống, chú trọng ở pháp. Người mang tiên pháp cũng như có sức lực. Niết Bàn trở xuống chú trọng ở đạo, đạo hạnh thần thông, đề cao ngộ tính. Thế nhưng Niết Bàn trở lên chú trọng cái gì thì ta không biết, cũng không hiểu. Chẳng qua mấy năm nay Ninh Dạ tự thấy cũng có đột phá, nhưng chưa bao giờ được Thánh Tôn dạy dỗ, có lẽ do ngộ tính của Ninh Dạ còn chưa đủ, còn chưa đột phá tới mức khiến Thánh Tôn coi trọng, hoặc là... còn một tầng càng quan trọng hơn chưa đạt được.”
Nói xong y nhìn lên trời xanh: “Vốn dĩ ta còn không biết, hôm nay nói một lời, Thánh Tôn xuất hiện, lại khiến Dạ có lĩnh ngộ... hẳn là đại cục.”
“Đại cục?” Lang Gia Thánh Tôn hỏi.
“Ừm.” Ninh Dạ gãi đầu. “Có lẽ nói vậy không quá chính xác. Dù sao trong mắt những người khác nhau thì đại cục cũng khác biệt. Về bản chất đây cũng là đạo, chẳng qua khác với đạo của Vô Cấu Niết Bàn.”
“Khác biệt ra sao?” Lang Gia Thánh Tôn hỏi.
Ninh Dạ lộ vẻ khó xử: “Không nói ra được, nếu buộc phải nói thì là quan hệ giữa người và hoàn cảnh. Thế giới cấp bảy có thể bồi dưỡng được Thánh Nhân cấp bảy. Thế giới cấp năm thì chỉ bồi dưỡng được Niết Bàn cấp năm. Hoàn cảnh là hạn chế đối với tu sĩ, mỗi tu sĩ phải đột phá hoàn cảnh này. Tu sĩ trong hoàn cảnh, chú trọng ở đạo là do hạn chế của hoàn cảnh. Còn nếu muốn đột phá, phải phá vỡ đại cục hiện tại, cảnh giới của mình không đủ thì tạo ra cảnh giới. Vì vậy đại cục ở đây chắc có liên quan tới hoàn cảnh. Đại năng thật sự, sáng cùng nhật nguyệt, giơ tay hái trăng sao, chắc cũng là như vậy?”
Lang Gia Thánh Tôn bật cười ha hả: “Thú vị, tuy nói không chính xác hoàn toàn nhưng cũng chạm tới rìa rồi. Với thời gian tu hành của ngươi, tu vi hiện tại của ngươi mà có kiến giải như vậy đã là hiếm thấy, dõi mắt khắp thiên hạ, e rằng không ai hơn được ngươi. Không tệ không tệ, Linh Nương cũng nhận được một đồ đệ tốt."
Ninh Dạ nhân cơ hội nói: “Kính xin Thánh Tôn chỉ giáo.”
“Không dạy được.” Lang Gia Thánh Tôn nói: “Có một số việc, ngươi chỉ có thể tự lĩnh ngộ. Hôm nay ta đáp lời ngươi đã có vẻ đốt cháy giai đoạn rồi, không thể truyền thụ thêm. Nhưng ngươi rất giỏi... Thiên Trung Thập Nhị Thượng Giới còn ba chỗ trống. Ta chờ ngươi...”
Nói xong Lang Gia Thánh Tôn đã biến mất không còn bóng dáng.
Người nghe câu này cùng kinh ngạc.
Mẹ nó, vừa rồi Lang Gia Thánh Tôn nói gì? Ba thượng giới còn trống, ta chờ ngươi?
Thế là nói chắc chắn Ninh Dạ sẽ thành Thánh Nhân à?
Ninh Dạ lại không mấy để ý.
Y vẫn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của Lang Gia Thánh Tôn.
Đúng như Lang Gia Thánh Tôn đã nói, bản thân chuyện hắn ra mặt đã là khẳng định lời nói của Ninh Dạ.