← Quay lại trang sách

Chương 1214 Tỷ thí Thiếu Tú 1

Cũng tức là vừa rồi Ninh Dạ đã vô tình chạm tới bậc cửa Thánh Nhân.

Nhưng hiển nhiên cách nói hoàn cảnh của y không được Lang Gia Thánh Tôn tán thành, tức là còn có sơ sót, chẳng qua Lang Gia Thánh Tôn không muốn ảnh hưởng tới y.

Y phải tự tìm đáp án.

Đương nhiên bây y mới là Vạn Pháp, cũng không cần phải nghĩ tới ngay.

Nhưng xa cuối chân trời, trên Thiên Tằm, bản thể Ninh Dạ đang giao chiến đấu với ma giới cũng nhận được tin tức này.

Y không khỏi trầm tư: “Cảnh giới thứ bảy thành thánh không chỉ là vấn đề hoàn cảnh, còn gì nữa đây? Thiên đạo? Không phải, đó là tổng cương, đương nhiên cũng quan trọng, nhưng không phải mấu chốt hóa thánh. Rốt cuộc câu nào của phân thân đã động chạm tới hắn?”

Bản thể trầm tư, tự lẩm bẩm: “Khai thác.... sáng tạo... lịch sử.... ’

“Sáng tạo lịch sử?” Ninh Dạ thầm kinh ngạc: “Thành tựu tiền nhân chưa từng làm được, dựng riêng một ngọn cờ?”

Khoảnh khắc đó, trong lòng có cảm ngộ, khí thế cảm ứng, dường như có dị tượng.

Hư không vô tận đột nhiên xuất hiện linh quang, khí vận tái hiện.

Các tu sĩ kinh ngạc: “Thiên ý hiển hóa, thế này là sao?”

Ninh Dạ ngơ ngác nhìn khí thế trong hư không, khí thế đó vụt lóe lên rồi biến mất, không khiến Ninh Dạ có đột phá gì về chất, nhưng trong lòng Ninh Dạ như có gồng cùm nào đó được mở ra.

“Sáng tạo lịch sử... thành tựu xưa nay chưa từng có... chứng đạo tại thần, ban bố đại đạo khắp thiên hạ... Hóa ra là thế....” Ninh Dạ thầm hưng phấn.

Cuối cùng y cũng biết phương hướng mấu chốt nhất để lên đến cảnh giới thứ bảy.

❖ ❖ ❖

Thiên Trung giới, Tê Hà cốc.

Lang Gia Thánh Tôn đã biến mất, mà có vẻ sự xuất hiện của hắn cũng không kinh động bất cứ ai, càng không có ai tìm hiểu.

Đối với Giang Tiểu Phàm, đây đúng là một buổi dạy học có “ý nghĩa phi phàm” khiến hắn thật sự hiểu được sự tàn khốc và thực tế của tiên giới.

Ngay cả đám người Hiên Viên Long cũng như được mở cửa thế giới mới: Cuối cùng bọn họ cũng hiểu suy nghĩ của cường giả đỉnh cao thật sự là thế nào.

Cũng như người nông dân cho rằng hoàng đế dùng đòn gánh bằng vàng, dùng phương thức suy nghĩ của tu sĩ cấp thấp để suy đoán cấp cao, chắc chắn là sai lầm.

Những thứ này chỉ là râu ria, quan trọng là mọi người càng tin tưởng Ninh Dạ.

Có được cảm ngộ từ Lang Gia Thánh Tôn, lại bù đắp được Cửu Thiên Thần Thuật, vì vậy mấy ngày tiếp theo Ninh Dạ chỉ tập trung tu hành, tạm thời không ra ngoài gây chuyện.

Nhưng y không ra ngoài gây chuyện, còn tiên giới xưa nay chưa bao giờ bình tĩnh.

Năm xưa có tới mấy trăm phân thần chuyển sinh, cũng khiến thiên tài tràn ngập.

Mà theo thời gian dần trôi, rất nhiều người đã có môn phái, từ từ tu hành, dần dà cũng có tiếng tăm.

Không nói đâu xa, chỉ riêng hai vị ở Nhật Diệu các cũng lần lượt thể hiện thần uy trong Nhật Diệu các.

Trì Vãn Ngưng còn tốt, tính cách cô vốn yên tĩnh, vì vậy phần lớn thời gian ngoài tu hành thì ngâm thơ gảy đàn. Thiên Trung giới lưu hành tạp học, mà Trì Vãn Ngưng thích vậy, cầm kỳ thư họa đều học qua, cũng tinh thông cả, dáng dấp như muốn đi theo con đường của Vạn Diệu Thánh Tôn. Nhưng môn phái chỉ chia theo tiên pháp chứ không phân biệt đạo đồ, vì vậy trong phương diện này không ai ngăn cản cô.

Ngược lại Công Tôn Điệp náo nhiệt hơn nhiều, quanh năm suốt tháng ra ngoài du lịch, cũng do đó gây dựng được thanh danh hiển hách. Năm xưa trong Trường Thanh giới, cô là Thiên Huyễn Ma Nữ nổi tiếng.

Bây giờ tới Thiên Trung giới, không dám nói là ma nữ, Thiên Huyễn vẫn rất hợp với đặc trưng, đã thành Thiên Huyễn Tiên Tử nổi tiếng.

Công Tôn Điệp hết sức đắc chí về chuyện này.

Hôm nay Ninh Dạ đang tu hành trong cốc, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, khẽ nhíu mày, không nói câu gì.

Một lát sau mới nói: “Sao nha đầu nhà nàng lại tới nơi này?”

Chỉ thấy một bóng dáng lóe lên, chính là Công Tôn Điệp, như bướm bay qua khóm hoa, lao thẳng vào lòng Ninh Dạ: “Nhiều năm không gặp, có nhớ ta không?”

Ninh Dạ khẽ nhíu mày: “Còn dám lẻn vào, tưởng Lang Gia các là nơi nàng có thể tùy ý ra vào chắc? Còn không xin lỗi sư phụ!”

Câu này của Ninh Dạ vừa nói xong, bên tai đã vang lên tiếng cười nhẹ của Quy Linh Nương: “Tiểu nha đầu, đúng là nghịch ngợm. Thôi không cần xin lỗi, nhưng lần sau còn dám làm vậy nữa sẽ đánh đòn đấy.”

Nói xong giọng nói đã biến mất.

Công Tôn Điệp lè lưỡi: “Ta của muốn thử xem bao giờ thì Lang Gia các mới phát hiện ra ta."

Trước lúc đến cô ra sức đóng cảm ứng tâm linh, muốn khiến Ninh Dạ “bất ngờ” kết quả bất ngờ chưa thấy đâu, kinh hãi thì có thừa.

Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Khi nàng đi qua tầng trong sơn môn, sư phụ đã phát hiện ra rồi.”

Công Tôn Điệp vui vẻ: “Qua sơn môn tầng trong mới bị phát hiện? Thế chẳng phải ít nhất ta có thể mò được vào tầng ngoài?”