← Quay lại trang sách

Chương 1223 Tỷ thí Thiếu Tú 6

Cừu Bất Quân thấy Nguyệt Linh Tiên và Lâm Lang, không khỏi ngớ người, quay sang nhìn nhau với Liêu Hiển Quý rồi cùng cười rộ lên.

Hai người đồng thời chắp tay: “Hóa ra là Nguyệt tiên tử, Lâm Lang tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Tu sĩ quật cường kinh ngạc: “Hai vị sư huynh làm vậy là sao?”

Liêu Hiển Quý tóm cổ tu sĩ kia ném ra đằng sau: “Cút sang bên, ông đây làm gì còn cần ngươi đồng ý chắc?”

Phía đông Tử Cực sơn.

Một nhóm tu sĩ khoảng hơn hai mươi người đang chiến đấu, nhưng lại là liên thủ đối phó với một tu sĩ mặt lạnh mặc pháp bào thêu hình vẽ thiên bình. Cách tu sĩ mặt lạnh không xa còn có một tu sĩ trẻ tuổi, nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề tham dự, chỉ cười lạnh nói: “Tử Lão, thêm chút sức nữa đi, có tí người mà cũng phải mất bao lâu thế à?”

Tu sĩ một mình đấu với hơn hai mươi người chính là Tử Lão, nghe hắn nói vậy hừ một tiếng: “Chỉ muốn xem xem bọn chúng có bản lãnh gì thôi, nhưng thật đáng tiếc, thiên tài cái chó gì chứ, yếu quá."

Nói xong thân hình hóa thành mơ hồ, đã như tia sáng lượn một vòng quanh đám người, khi hắn trở về chỗ cũ, trên tay đã có thêm một đống pháp bảo pháp khí.

Hơn hai mươi tu sĩ quay sang nhìn nhau, lúc này mới phát hiện pháp bảo mà mình lấy được lúc trước đều rơi vào tay đối phương, còn bản thân không hề bị thương.

Tử Lão thu hồi pháp bảo rồi lạnh nhạt nói: “Còn không cút đi?”

Đám tu sĩ tự biết không địch lại, ai nấy như được đại xá, dồn dập chạy trốn.

Lúc này Tử Lão mới nhìn lại phía sau: “Là ai? Đi ra!”

Không ai đáp lời, nhưng đột nhiên cây cỏ xung quanh hóa thành sĩ tốt lao tới tấn công Tử Lão và tu sĩ trẻ tuổi.

Tu sĩ trẻ tuổi đang quan chiến ồ lên một tiếng: “Chiến pháp Liệt quốc, là Sào Quân Hải hay Khâu Cực Thước, hay Hạ Nghênh Thần, Liệt Quốc Chấn?”

Chỉ nghe người trong bóng tối hừ một tiếng: “Điền Cô Dạ, kẻ giết ngươi, Sào Quân Hải!”

Theo tiếng nói vang lên, chỉ thấy đám binh sĩ cỏ cây hóa thành lưỡi đao vô biên, rất có phong phạm Ngưng Quang Thành Vũ của Ninh Dạ.

Điền Cô Dạ nhíu mày, cong ngón tay búng một cái, một luồng sáng phán quyết đã đảo qua một vòng, phá nát toàn bộ sĩ tốt cỏ cây kia, đồng thời truyền âm nói: “Sào Quân Hải, ngươi làm gì vậy? Sao lại ra tay với chúng ta?”

“Đâu thể là bằng hữu hết được?” Sào Quân Hải cười hì hì đáp lời.

Sặc... cũng đúng.

Có hơn ba trăm tu sĩ trên Thiên Tằm phân thần chuyển sinh, hầu như đều là tinh anh xuất sắc nhất tiên giới này, nếu tất cả tinh anh này đều quen biết nhau... thế thì quá vô lý.

Cũng nên giữ lại một số kẻ địch thì hơn.

Được, nếu ngươi muốn đứng đối lập, thế thì đừng trách.

Điền Cô Dạ thuận tay chỉ một cái: “Ở đó!”

Tử Lão đã hóa thành luồng sáng lao ra.

Đánh một quyền về phía một nơi trông như trống rỗng.

“Á!!!” Sào Quân Hải phát ra tiếng kêu đau đớn tới cực điểm, la hét: “Tử Lão! Sao ngươi lại...”

Tử Lão chậm rãi thu quyền: “Diễn phải diễn tới nơi tới chốn chứ.”

“Ta nhớ mặt ngươi rồi! Khốn kiếp!” Sào Quân Hải gào thét, hoảng hốt bỏ chạy.

Cùng lúc đó, ở phía tây Tử Cực sơn.

Hai tu sĩ đang ra tay giao chiến, hai người này đều là cảnh giới Vạn Pháp, tu vi bình thường nhưng chiến lực cực hạn, hơn nữa toàn dùng phong cách chiến đấu hung hãn không sợ chết, rõ ràng đều là tu sĩ luyện khí kiêm luyện thể.

Lúc này đánh tới mức hăng máu, đột nhiên đồng thời quát to, trong cơ thể phóng thích hào quang rực rỡ, sau một đợt va chạm kịch liệt đôi bên đều bị chấn lui, nằm dưới đất, trong lúc nhất thời lại không cách nào bò dậy.

Lúc này một người trong đó gắng gượng ngồi dậy nói: “Được, được lắm. Triệu Long Quang ta từ khi vào đời tới giờ chưa từng gặp ai ngang cảnh giới có thể đấu cứng với ta đến vậy, xin hỏi các hạ là người phương nào?”

Tu sĩ đối diện chậm rãi đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt cùng toát lên vẻ tán thưởng: “Hằng Vũ tông, Thiết Lang, ngươi nói đúng câu ta đang định nói.”

Triệu Long Quang chắp tay: “Chính Khí tông, Triệu Long Quang, không đánh thì không quen.”

Gương mặt cứng rắn như điêu khắc của Thiết Lang mỉm cười: “Không sai, không đánh thì không quen.”

Đối với đại đa số tu sĩ, trận tỷ thí Thiếu Tú này là cơ hội cho bọn họ thể hiện tài năng, kiếm được tài nguyên.

Thế nhưng đối với các tu sĩ Thiên Tằm, đây là cơ hội cho bọn họ kết giao với nhau, giúp tình hữu nghị vốn đã có, giờ có cơ hội công khai một cách hợp lý.

Có một số có thể là người quen cũ, có vài người lại là không đánh không quen.

Hiển nhiên Thiết Lang và Triệu Long Quang chọn cách này.

Đương nhiên, cũng có thể có ý đọ sức một phen, xem xem mấy năm nay ai tiến bộ nhiều hơn.

Nếu là trên Thiên Tằm, bản thể của Thiết Lang mạnh hơn Triệu Long Quang, nhưng sau khi phân thần chuyển sinh, hai người đứng trên cùng vạch xuất phát, tới giờ khó phân cao thấp.