Chương 1222 Tỷ thí Thiếu Tú 5
Chỉ thấy Ninh Dạ rất không nhã nhặn thò tay vào miệng huýt sáo một tiếng.
Sau khi tiếng huýt sáo vang lên, chi thấy phương xa có một bóng người màu xanh nước biển bồng bềnh lướt tới, nhào thẳng vào Ninh Dạ.
Lần này còn không chào hỏi bằng nắm đấm mà nhào luôn vào lòng Ninh Dạ, Ninh Dạ ôm người vừa tới quay một vòng, hai người cùng cười vui vẻ.
Chính là Trì Vãn Ngưng.
Trên khán đài, mọi người cùng quay sang nhìn Khổ Thiên Tôn của Nhật Diệu các.
Khổ Thiên Tôn vốn đã mang gương mặt khổ sở, giờ lại càng khổ sở.
Chuyện hai vị thiên nữ Nhật Diệu các với Ninh Dạ, tới giờ đã không còn là bí mật.
Nhưng vốn tưởng tu hành hơn mười năm, ước định trẻ con kia đã bị quên lãng, không ngờ rằng...
Ài!
Khổ Thiên Tôn bất đắc dĩ che trán.
Bên này Ninh Dạ đã đặt Trì Vãn Ngưng xuống, chỉ vào Phong Đông Lâm nói: “Đây là hảo bằng hữu ta kết giao trong lúc du lịch lần trước, Phong Đông Lâm.”
Vẫn phải làm bộ làm tịch.
Trì Vãn Ngưng dịu dàng thi lễ: “Chào Phong ca ca!”
Phong Đông Lâm cười ha hả: “Hóa ra là Nhật Diệu thiên nữ. Trì Vãn Ngưng, hay Công Tôn Điệp? Ta đoán là Trì cô nương, nghe nói Công Tôn Điệp là bách biến tiểu ma nữ cơ.”
Trì Vãn Ngưng che miệng mỉm cười: “Ca ca biết rồi mà.”
Diễn kịch rồi lại đi đường, đi đường rồi tiện tay lấy bảo bối, hành trình vốn dễ dàng nay lại càng dễ dàng.
Điều duy nhất khiến Khổ Thiên Tôn và Nghiễm Lăng Tiên Tôn yên tâm là tuy ba người bọn họ là bằng hữu nhưng ít ra còn nhớ sứ mệnh của mình, có bảo bối gì là lấy theo thứ tự chứ không có chuyện người nọ nhìn người kia.
Tức là các đệ tử vẫn rất tỉnh táo.
Chẳng qua như vậy thì hiệu suất càng thấp.
Mắt thấy tinh anh của những môn phái khác đều tăng điểm nhanh chóng, ba người này vẫn đi lại nhàn nhã, khiến các đại lão nôn nóng không thôi.
❖ ❖ ❖
Trong khi Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng và Phong Đông Lâm còn đang tản bộ, những người khác lại không nhàn rỗi.
Lâm Lang vung vẩy cọng cỏ xanh trên tay, vừa đùa nghịch với con Huyễn Ly thố, vừa vui vẻ ngân nga khúc nhạc, dạo bước trong rừng.
Lúc này đang đi thì nghe phía xa có hai nhóm tu sĩ chiến đấu.
Trong đó một bên mặc y phục hoa lệ, xuất thủ hùng hồn mạnh mẽ, chính là tu sĩ Ngũ Nguyên tông, chỉ có ba người. Đối thủ có tới tám người, xem quần áo chắc là đệ tử của ba môn phái liên thủ.
Chẳng qua, tuy chỉ là ba đấu tám nhưng tu sĩ Ngũ Nguyên tông vẫn chiếm thượng phong.
Một người đứng đầu thân hình cao gầy, sắc mặt quật cường, chỉ mình hắn đấu với bốn người mà vẫn còn dư sức.
Lúc này thấy Lâm Lang đi qua, bèn hừ lạnh một tiếng: “Lại thêm một kẻ."
Trực tiếp phóng thích một luồng làn sương đen tuyền, cuốn về phía Lâm Lang.
Lâm Lang giật bắn mình, vô thức lùi lại, hai tay còn vung loạn: “Này này, ta chỉ đi ngang qua, đừng đánh có được không.”
Bản tính cô không thích tranh đấu, thấy có đánh nhau là tránh né, nhưng hai tay vung lên lại dễ dàng hóa giải làn sương đen kia.
Tu sĩ quật cường thấy Lâm Lang dễ dàng hóa giải Ngũ Hoa yên mà mình phóng ra, trong lòng thầm ngạc nhiên, ra tay vẫn rất sắc bén: “Đến là phải đánh, làm gì có chuyện né tránh.”
Nói xong trong lòng bàn tay đã ngưng tụ một luồng kiếm quang, đâm về phía Lâm Lang.
Lâm Lang nhảy dựng lên: “Có gì hay mà đánh.”
Lại vung tay lên, một cái vòng vàng lay động trong bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, phát ả tiếng leng keng thanh thúy, trong tiếng vang đó, luồng kiếm khí kia bị trừ khử thành vô hình.
Khiến tu sĩ quật cường kia cũng phải ngạc nhiên.
Đúng lúc này, phía xa lại có một thân hình lao tới.
Là một nữ tu, đầu đội vòng hoa, cũng là mỹ nhân, thấy cảnh này bèn cười nói: “Lâm Lang, muội vẫn ngại giao chiến vậy à?”
Lâm Lang thấy vậy vui mừng: “Linh Tiên tỷ tỷ!”
Người vừa tới là Nguyệt Linh Tiên của Vạn Hoa cốc năm xưa, giờ là tu sĩ môn hạ Vạn Diệu tông.
Tu sĩ quật cường thấy Nguyệt Linh Tiên xuất hiện, hừ một tiếng: “Nguyệt Linh Tiên...”
Không chờ y nói xong, Nguyệt Linh Tiên vung tay lên: “Cút ngay, ta và muội muội đang nói chuyện, ai cho ngươi chen mồng vào.”
Một tay đặt vỗ lên ngực tu sĩ quật cường kia, chỉ một đòn đã đánh bay hắn.
Tu sĩ quật cường bị đòn của cô chấn lui, miệng vẫn không phục: “Các ngươi cứ đợi xem, Cừu sư huynh Liêu Sư huynh của chúng ta mà tới, chắc chắn sẽ cho các ngươi bẽ mặt. ’
Nói xong đã lùi lại phía sau, miệng phát ra tiếng hô rất lớn.
Xa xa lại có hai bóng người nhanh chóng lao tới.
Người đi đầu thân hình gầy gò, nhìn kỹ mới thấy hóa ra là gương mặt còn trẻ của Cừu Bất Quân, bên cạnh còn có một người, ra lại là Đông Đỉnh - Liêu Hiển Quý năm xưa.
Hai người đồng thời xuất hiện, Cừu Bất Quân quát khẽ: “Kế Chung, ai đã đả thương ngươi?”
Tu sĩ quật cường tên Kế Chung chỉ Nguyệt Linh Tiên: “Là cô ta!”