Chương 1243 Hành Lang Phán Quyết 1
Không quan trọng là vì bọn họ không có chiến lực; quan trọng không phải vì lực lượng mà bọn họ có thể cung cấp mà là vì tác dụng ngược mà bọn họ có thể gây ra.
Do chỉ có tổng cộng hơn một ngàn thôn dân, lại mâu thuẫn với đám người Ninh Dạ, như vậy mang ý nghĩa những người này rất dễ bị Vạn Tiên minh lôi kéo, thậm chí bố trí nội gian.
Ninh Dạ muốn bảo vệ hòn đảo này thì phải bố trí tiên trận trên đảo, trải rộng khắp đảo.
Những trận pháp này không thể dùng để sát hại thôn dân, cũng tức là thôn dân phải có quyền đi lại, thậm chí phải có hiểu biết nhất định về trận pháp.
Chỉ cần thông qua những người này là Vạn Tiên minh có thể phá giải một phần trận pháp.
Nói chung, trong tình huống không được lòng dân, rất nhiều chuyện cực kỳ bất tiện, nhưng ngươi lại không thể không bảo vệ bọn họ.
Chuyện này khiến mọi người dồn dập thất vọng, không biết nên ứng phó ra sao.
Ninh Dạ lại rất bình tĩnh, chuyện thế này y thấy nhiều rồi, suy nghĩ cũng cực kỳ đặc biệt.
Y nói thẳng: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ, nhưng tiếc là như vậy không giải quyết được vấn đề. Ta đã đến đây, chiến sự chắc chắn sẽ nổ ra. Ta mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, tất cả đều phải làm việc theo mệnh lệnh của ta.”
Không Linh Tử giật nảy mình: “Thương sư, không được. Nếu ngài cưỡng ép thôn dân nghe theo lệnh của ngài, không khéo đám người kia sẽ bỏ chạy.”
“Chạy thì chạy thôi.” Ninh Dạ nói luôn: “Quy củ của bên trên chỉ là phải bảo vệ dân chúng trên đảo, nhưng có nói thế nào mới là dân chúng đâu? Thiên hạ có rất nhiều người lang bạt, dân chúng nơi này không biết ơn, thế thì tìm một số người biết ơn thôi. Diệp Cô.”
“Có!” Diệp Cô chắp tay nói.
“Ngươi về Thiên Trung Thập Nhị Vực, tìm một số lưu dân đến bổ sung vào đây. Nếu dân chúng nơi này không phối hợp, thế thì để bọn chúng thích đi dâu thì đi.” Ninh Dạ không khách khí nói.
Lâm Lang không khỏi giật mình: “Sư huynh, dùng cách dụ dỗ không hơn à?”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Sự tồn tại của chúng ta chính là căn nguyên cho phiền phức của bọn họ. Làm sao dụ dỗ, làm sao thay đổi suy nghĩ này. Nếu thế, ta cũng không làm khó bọn họ. Muốn đi cũng được, nhưng đã ở lại thì nhất định phải nghe lời.”
Ngồi trên cao đã lâu, Ninh Dạ đã không còn vẻ ngây thơ của thiếu niên.
Cái câu “đối tốt với dân thì chắc chắn sẽ thu được lòng dân”, căn bản chỉ là nói linh tinh. Cai quản dân chúng cũng là một kỹ năng, cần có thủ đoạn, chính trị không có chỗ cho ngây thơ.
Tình hình dân chúng nơi này khá đặc biệt, ban phát ân huệ cũng vô dụng.
Nếu thế, ta đổi người.
Lưu dân chỉ là người lang bạt khắp nơi nay đây mai đó, giờ đột nhiên có nơi ăn chốn ở yên bình, so với cuộc sống đói khổ trước đây, chút vấn đề này không còn là vấn đề nữa.
Cứ thế, việc dựng đảo còn chưa bắt đầu thì một đợt di dân đã được tiến hành.
Diệp Cô như con buôn nhân khẩu, cùng những người khác không ngừng vận chuyển người tới đảo, còn thi triển tiên pháp, đích thân xây dựng quê hương cho bọn họ.
Khi bọn Diệp Cô đang tiến hành di chuyển nhân khẩu quy mô lớn, Ninh Dạ cũng không rảnh rỗi.
Y mang theo lượng lớn tài nguyên lấy từ Lang Gia các, bắt đầu khảo sát và bố trí khắp đảo.
Dân chúng trên Cực Quang đảo vốn sinh sống ở khu vực bên ngoài, trong đảo là chỗ ở của tu sĩ. Lý do là vì nơi này là vườn linh thực mà Cực Quang Tiên Tôn lưu lại năm xưa, cũng là nơi có giá trị đứng đầu trên đảo, là địa điểm nhất định phải bảo vệ.
Nhưng một khi Vạn Tiên minh và Tử Cực cung tập kích, chưa chắc đã chia trong đảo với ngoài đảo, đến lúc đó không khéo chỉ một dư âm pháp thuật thôi cũng có thể khiến thường dân chết sạch.
Vì vậy việc bố trí một trận pháp bảo vệ ở ngoài đảo là rất cần thiết.
Nhưng điều này cũng mang ý nghĩa lãng phí lượng lớn tài nguyên.
Ninh Dạ quyết định làm ngược lại.
Y đẩy dân chúng trên đảo vào trong đảo.
Hiển nhiên cách làm này khiến dân chúng trên đảo phản đối. Dân trên đảo chủ yếu sống bằng nghề đánh cáo, vì vậy việc sinh sống cạnh biển rất thuận tiện cho họ. Bây giờ phải chuyển vào trong đảo, mỗi ngày chỉ riêng việc đi lại trong ngoài đã tốn rất nhiều thời gian.
Chuyện này rất bất tiện cho việc sinh sống của bọn họ.
Ninh Dạ cũng không bắt ép, nói thẳng với họ, cư dân gốc ở nơi này có thể tiếp tục ở lại vòng ngoài hòn đảo, nhưng y sẽ không bố trí bảo vệ khu vực thôn xóm ngoài đảo, một khi tu sĩ đánh tới thì tự đi mà lo. Còn lưu dân mới tới thì đều vào trong đảo sống: lưu dân không có quyền lựa chọn.
Dựa theo quy củ, Ninh Dạ nhất định phải bảo vệ dân chúng trên đảo, nhưng bảo vệ này là theo tỷ lệ chứ không phải con số tuyệt đối.
Trong tình huống bình thường, dân chúng không được tử thương quá ba phần mười.