← Quay lại trang sách

Chương 1242 Lòng dân không dùng được 2

“Nhưng nếu bọn họ làm sai quy củ, ít nhất không tới mức cầu viện xong năm ba ngày sau mới có viện binh.”

“Vâng! Đệ tử hiểu rồi!” Nhạc Tâm La cao giọng đáp, trong lòng thầm nghĩ: tốt nhất thằng nhóc thối tha kia gặp phải phiền phức không tự giải quyết được, đưa thư cầu viện, đến lúc đó mình phải bắt chẹt nó một phen rồi mới ra tay.

Nghĩ tới đây lại cảm thấy đắc ý không thôi.

Cực Quang đảo.

Là hải đảo vị trí xa xôi, nơi này cũng không có nhiều người sống, dân chúng bình thường chỉ có hơn năm trăm hộ gia đình, tu sĩ cũng chỉ có một, tu vi chỉ là Hoa Luân đỉnh phong.

Khi Ninh Dạ dẫn người tới đây, chỉ thấy trên thôn trang trên đảo có khói bếp mông lung, một số dân chúng đang thổi cơm nấu nướng.

Vài đứa trẻ đang chơi đùa ngoài cửa thôn, thấy bọn Ninh Dạ từ trên trời hạ xuống cũng không lấy làm lạ mà dồn dập chạy về hô: “Mẹ ơi mẹ ơi, lại có người tu tiên tới rồi. ’

Vài người phụ nữ chạy ra, ôm lấy con mình, liếc mắt nhìn bọn Ninh Dạ một cái nhưng không để ý mấy, chỉ nói: “Về nhà đi, nhanh lên.”

Nói xong dẫn con về nhà.

Ninh Dạ cảm giác mình như quỷ vào thôn, vừa rồi thôn xóm còn náo nhiệt, chỉ trong chớp mắt dã vắng lặng.

Nhớ năm xưa, y cũng từng thấy cảnh này.

Không ngờ hôm nay lại gặp phải.

Lang Diệt là người tính cách bất hảo, không khỏi tức giận nói: “Bách tính nơi này thật vô lễ, Lang Gia các ta đối đãi với bọn chúng không tệ, lần này tới đây cũng là để bảo vệ theo chức trách, thế mà bọn chúng đối xử với chúng ta như vậy.”

Ninh Dạ giơ tay: “Bình tĩnh đừng nóng."

Trước khi đến đây, Ninh Dạ đã xem qua ghi chép về Cực Quang đảo.

Đúng như Lang Diệt đã nói, Lang Gia các không bóc lột gì nhiều ở nơi này.

Trong thôn xóm chỉ có hơn ngàn người, không có gì đáng bóc lột.

Theo lý thuyết, thôn xóm này không nên có biểu hiện phảm cảm dữ dội nhu vậy.

Đúng lúc này, phía xa có một tu sĩ râu dài bay tới, tay cầm phất trần, hạ xuống đám mây, cúi người với Ninh Dạ nói: “Không Linh Tử tham kiến Ninh Dạ thượng sư.”

Không Linh Tử chính là người phụ trách trên đảo, Hoa Luân đỉnh phong, tu vi tầm thường.

Ngày ngày rảnh rỗi là đả tọa trên đảo, không quan tâm tới thôn dân nhưng cũng không quấy nhiễu gì, coi như loại người binh an vô sự điển hình.

Không Linh Tử tuy lễ nghi chu toàn, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng là bất đắc dĩ. Trong lòng Ninh Dạ cũng có tính toán: “Xem ra người nơi này không mấy hoan nghênh chúng ta.”

Không Linh Tử cười khổ: “Thượng sư đừng trách, chuyện này cũng không phải lỗi của bọn họ.”

Lang Diệt không nhịn được hỏi: “Chúng ta tới bảo vệ đảo, sao lại thất lễ như vậy?”

Không đợi Không Linh Tử trả lời, Ninh Dạ đã nói: “Vì đảo này vốn không cần bảo vệ, đúng không?”

Mọi người ngẩn ra, giờ mới phản ứng lại.

Xưa nay vấn đề của Cực Quang đảo không phải đoạt đảo mà là đoạt người!

Quy củ của thượng giới, Cực Quang đảo là vị trí đặc biệt, cho dù các phái giết chết người bảo vệ đảo cũng không thể tùy ý chiếm đảo. Xưa nay mục tiêu của bọn họ chỉ có một, là người bảo vệ trên đảo.

Vì vậy mọi chuyện ở đây ngược với bên ngoài.

Khi đảo này không có ai bảo vệ thì Cực Quang đảo bình an ổn định, một khi có người bảo vệ, phiền phức sẽ không ngừng kéo tới.

Nghĩ như vậy là có thể hiểu được thái độ của cư dân trên đảo.

Trong mắt bọn họ, người bảo vệ không phải người bảo vệ, chỉ là mầm mống tai họa.

Đương nhiên tu sĩ muốn tới, bọn họ cũng không thể ngăn cản, nhưng ít nhất trong lòng không hề hoan nghênh, biểu hiện ra ngoài cũng là tránh không muốn gặp.

Không Linh Tử cười khổ: “Thượng sư hiểu là tốt rồi. Tuy người trong thôn này đều là cư dân trên đảo, nhưng đối với bọn họ những người bảo vệ đảo như chúng ta mới là phiền phức thật sự. Theo bọn họ thấy, cứ một vị đảo chủ chết đi, bọn họ lại có một quãng thời gian thái bình."

“Ha ha, cho dù đại chiến bộc phát, ngươi liều mạng bảo vệ cũng vô dụng?” Ninh Dạ cười hỏi.

Không Linh Tử gật đầu: “Đúng, lòng dân ở nơi này... không dùng được.”

“Không dùng thì không cần nữa, đằng nào cũng chỉ là phàm nhân.” Diệp Cô lạnh nhạt nói.

Không Linh Tử vội vàng xua tay: “Thượng sư tuyệt đối không được nói vậy. Thượng giới có quy củ, phải bảo vệ cả phàm nhân. Dân chúng Cực Quang đảo tử thương đôi chút thì thôi, nếu chết sạch sẽ là tội không bảo vệ được đảo, sẽ bị trách phạt.”

Khi không có tu sĩ, không ai quan tâm tới dân chúng trên đảo.

Nhưng có tu sĩ, thế thì dân chúng trên đảo cũng trở thành mục tiêu cần chú ý, khiến bọn họ bỗng trở thàng gánh nặng, quan trọng là dân trên đảo còn không cảm kích ngươi.

Chuyện này khiến cho Ninh Dạ phải đối mặt với một nam đề ngay từ lúc mở đầu.

Lòng dân, nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì không quan trọng.