← Quay lại trang sách

Chương 1245 Xâm lấn 1

Những bức tượng này không có khuôn mặt, ngay cả trang phục cũng mơ hồ, trông như bán thành phẩm, có điều trên đỉnh đầu đều đội một khay bạc.

Cái khay đón ánh trăng sáng, chiếu rọi trên đường, như hành lang không bao giờ tối.

Sau đó Ninh Dạ chỉ tay một cái: “Phán Quyết chi đạo, quyết đấu công bằng, đây chính là vị trí trọng tài. Trọng tài phán quyết, kẻ không đi qua lối này, không thể đi vào!”

Sau lời nói của Ninh Dạ, chỉ nghe ầm một tiếng, toàn bộ hòn đảo bỗng có tiếng nổ trầm trầm.

Phán Quyết chi đạo đã được đưa vào.

Ninh Dạ đã biến nơi này thành một chiến trường phán quyết, chỉ những ai đi qua chiến trường phán quyết mới có thể vào khu vực nội đảo.

Tất cả những nơi khác là vùng cấm tuyệt đối, không thể đi vào.

Đây là đạo về Phán Quyết, trừ phi Cửu Đại Thánh Tôn đích thân xuất thủ, nếu không tuyệt đối không thể phá vỡ.

Vì kế hoạch lớn của bản thân, Ninh Dạ không thể không để lộ thủ đoạn mượn lực của mình.

Hiển nhiên cách làm này sẽ bị bên trên phát hiện.

Nhưng tốt xấu gì cũng là người được Cửu Đại Thánh Tôn chú ý, sử dụng thủ đoạn như vậy cũng không phải là lạ.

Thời khắc này nhìn ánh trăng sáng trong hành lang, Ninh Dạ cười nói: “Con đường phán quyết đã hình thành, phải cho nó một cái tên.”

“Hay gọi là Hành Lang Phán Quyết?” Thiên Cơ hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ rồi đáp: “Thật ra ta muốn gọi nó là Triệu Hoán Sư Hạp Cốc.”

“Triệu Hoán Sư Hạp Cốc?” Thiên Cơ suy nghĩ một lúc lâu, không hiểu nổi Hành Lang Phán Quyết này thì liên quan gì tới Triệu Hoán Sư Hạp Cốc?”

(Triệu Hoán Sư Hạp Cốc ~ Summoner's Rift = bản đồ game LOL)

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã qua thời hạn một tháng.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, bầu trời đột nhiên có đám mây xuất hiện, ánh sét ẩn hiện, phương xa có tiếng động vọng lại.

“Giờ tý đã qua, giờ chiến sắp tới. Tu sĩ Cực Quang, cúi đầu chờ chết.”

Tiếng quát ầm ầm như tiếng sấm, lai như thiên thần tuyên án, mang theo uy nghiêm vô thượng.

Ninh Dạ ngồi trên “tường thành” nhìn lên không trung, mỉm cười nói: “Ồ, còn không muốn lãng phí một phút nào.”

Sau tiếng quát cực kỳ bá đạo này, chỉ thấy từng tu sĩ xuất hiện ở đằng xa.

Mũ vàng giáp vàng, như thiên binh giáng thế, ai nấy cưỡi gió đạp mây đạp sóng, bay ầm ầm tới, chỉ trong chớp mắt đã phú kín bầu trời, dõi mắt nhìn thử, phải tới gần ba ngàn tu sĩ.

Thế trận cực lớn!

Đối với Cực Quang đảo chỉ có hơn trăm tu sĩ, ba ngàn tu sĩ đã là hành động quy mô lớn rồi.

Nhưng hiển nhiên bọn họ còn chưa phải chủ lực, đám tu sĩ này đa số là Hoa Luân, tác dụng chính là binh sĩ phất cờ reo hò, tác dụng phụ là phong tỏa xung quanh, không cho ai bỏ trốn.

Còn trước mặt ba ngàn chiến tu kia có khoảng ba trăm tu sĩ, đều là cảnh giới Vạn Pháp, bọn họ mới là chủ lực trong đợt tấn công lần này.

Phía trước nữa là mười tu sĩ, là nòng cốt nắm giữ đại cục.

Thượng giới có quy củ của thượng giới, bình thường thì khảo nghiệm đối với tu sĩ thiên tài không được vượt quá một cấp, về số lượng không có khống chế, nhưng sẽ thay đổi tùy người. Ninh Dạ không biết lần này ước định giữa Lang Gia Thánh Tôn và bọn họ là gì, nhưng xem tình hình hiện tại, “tùy” này có vẻ “tùy” hơi quá.

Nhưng không thấy Niết Bàn.

Sao bảo không quá hai Niết Bàn mà?

Chắc đối phương cắt bớt.

Nói cách khác đối phương cho rằng không cần phát động Niết Bàn?

Hay là... bọn họ cho rằng trong cảnh giới Vô Cấu có người đối phó được với Thiên Cơ nên không cần Niết Bàn, mà đổi thành càng nhiều tiên nhân Vô Cấu và Vạn Pháp?

Nói cách khác, trong số tu sĩ tấn công lần này chắc có không ít người tự xưng là thiên tài.

Ninh Dạ lập tức ý thức được.

Thiên tài vốn luôn kiêu ngạo, Ninh Dạ “dùng thủ đoạn thiếu lỗi lạc” lấy được hạng nhất Thiếu Tú bảng, chắc chắn đã làm nhiều tu sĩ không phục.

Trong đó không thiếu tu sĩ có thể chiến đấu vượt cấp, vì vậy...

“Ha ha, cảm thấy mình thắng chắc ồi nên muốn đích thân ra trận, cực kỳ tự tin. Hiểu rồi, hiểu rồi.” Ninh Dạ không lấy làm lạ, đại đa số mọi người đều như vậy, trước khi vấp ngã thì luôn cảm thấy mình có thể làm được.

Vì vậy trận chiến đầu tiên thường là trận chiến tự tin nhất.

Sau khi chịu một bài học, bọn họ mới biết điều.

Lúc này một tu sĩ Vô Cấu đi đằng trước đã hô to: “Ninh Dạ, ngươi làm trái ý trời, càn quét cướp bóc, di chuyển dân chúng, hại nước hại dân, đúng là sỉ nhục của giới tu sĩ chúng ta. Hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt nhà ngươi. ’

“Chậc chậc chậc!” Ninh Dạ lắc đầu: “Thay trời hành đạo, khoác loác mà không biết ngượng. Quả nhiên càng không có bản lĩnh thì càng lớn giọng.”

Ninh Dạ là “Thiên quyến”, đi theo con đường thuận thiên, hiểu rõ tính quan trọng của thiên ý, chính vì vậy y không động một tí là “thuận thiên ứng mệnh” “làm theo ý trời”. Đừng nói là y, ngay cả Cửu Đại Thánh Tôn cũng không tùy tiện nói vậy.