Chương 1246 Xâm lấn 2
Ngược lại một số tiểu bối vô tri, động một chút là thuận thiên ứng mệnh, thế mới nói càng vô tri càng ngông cuồng.
Lúc này Ninh Dạ không buồn nói nhảm với đối phương, giơ cánh tay lên, trên Hành Lang Phán Quyết đã xuất hiện từng luồng hào quang: “Đừng nói nhảm nữa, có giỏi thì vào trong đánh!”
Nghe y nói vậy, tu sĩ Vô Cấu lại không đi vào.
Tuy hắn rất cuồng vọng nhưng trí lực còn chưa về số không.
Đối phương nói rõ ý đồ, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng tiến vào mà nói: “Các ngươi, tấn công hai mé.”
Chỉ thấy tu sĩ phía sau đồn dập tách ra, đầu tiên bao vây tầng tầng lớp lớp quanh đảo, sau đó ba ngàn tu sĩ Hoa Luân đỉnh phong đồng thời xuất thủ.
Những tu sĩ này kết thành đội ngũ trăm người, giỏi về liên thủ, đồng thời xuất kiếm, trăm kiếm hợp một, tạo thành ba mươi thanh kiếm lớn xé rách bầu trời, chém thẳng xuống đảo.
Cùng lúc đó trên Cực Quang đảo cũng có hào quang bốc lên, là ánh sáng của trận pháp bảo vệ, đỡ ngang lấy ba mươi thanh kiếm lớn kia.
Hư ảnh thiên bình khổng lồ xuất hiện, một bên hạ xuống chính giữa đảo - là vị trí của Ninh Dạ, một bên hạ xuống phía đông hòn đảo.
Các tu sĩ cực kỳ quen thuộc với tình cảnh này.
“Con đường phán quyết? Sao lại là con đường phán quyết?” Tu sĩ vừa lên tiếng tên Dã Không Tử, là một đại tu cường hãn dưới trướng Hồng Vân Tử, thấy cảnh này buột miệng thốt lên.
Hồng Vân Tử ngồi tại Hỏa Vân Loan trên cao, nhìn xuống bên dưới, thần sắc cao ngạo như hoàng đế.
Căn cứ theo quy củ của thượng giới, lần phát động này đã có đội hình cường đại, hắn là Niết Bàn, không được ra tay.
Nhưng không nghĩa là hắn không được chỉ huy.
Thấy cảnh này, Hồng Vân Tử hừ một tiếng nói: “Thằng nhãi được lắm, cũng có chút thiên địa đấy. Đã là trận pháp phán quyết thì chắc chắn bên kia đã được đạo về Phán Quyết bảo vệ, không phải đường chính, không thể phá được. Bảo lũ trẻ dừng tay, đánh vào theo lối chính diện.”
Nói đến đây Hồng Vân Tử lại hừ một tiếng: “Thật ra ta cũng không định công kích cả bốn mặt. Có binh lực như vậy, sĩ khí như thế là phải công kích chính diện, đè bẹp đối thủ. Tổ đã lật lấy đâu ra trứng lành, đây mới là cách chiến đấu chính đạo.”
Bất luận mục đích đáng ghê tởm cỡ nào, vẫn phải tự tâng bốc mình.
Trên bầu trời đã xuất hiện một cây cờ lớn, vung lên không trung.
Mười tu sĩ Vô Cấu và ba trăm tu sĩ Vạn Pháp đồng thời đi về phía đông hòn đảo. Cán Cân Phán Quyết lóe lên ánh hào quang, các tu sĩ không thể bay lên không trung, dồn dập hạ xuống đất.
Một hành lang trải dài từ nơi này vào trong đảo, ven đường là một loạt tượng đá, không có gương mặt, trông rất khó hiểu.
Chuyện này khiến mọi người chột dạ, đây là thủ đoạn gì.
Đạo về Phán Quyết cũng là đạo về trọng tài, đạo về cân bằng, nhưng chỉ cần tiến hành quyết đấu trong điều kiện này, thế thì mỗi bên có thủ đoạn ra sao phải xem bản lĩnh mỗi người.
Đạo về Phán Quyết đạt tới mức cao siêu còn có thể cưỡng ép cân bằng thực lực các bên: Năm xưa Quyết Tài Thánh Tôn còn được tôn là Bất Bại Thiên Tôn, đánh với ai cũng là hòa, gặp mạnh không yếu, gặp yếu không mạnh, do đạo này phát huy tới cực hạn sẽ có hiệu quả cưỡng ép cân bằng.
Ninh Dạ không phải Quyết Tài Thánh Tôn, y không làm được như vậy, nhưng cho dù chỉ hơi cân bằng thôi cũng là phe tấn công bị suy yếu thực lực, hoặc phe bảo vệ được tăng cường thực lực.
Bây giờ các tu sĩ không cảm nhận được mình suy yếu, lại không biết đối thủ có được tăng cường gì không, vì vậy ai nấy lo sợ, không dám đi vào.
Cuối cùng Hồng Vân Tử ở phía sau bất mãn hừ một tiếng, Dã Không Tử mới ổn định tâm trạng, bước lên con đường này.
Vừa tới bức tượng đầu tiên, chỉ thấy tượng đá đột nhiên mở mắt, thi triển một pháp thuật về phía Dã Không Tử.
Không phải là mạnh.
Dã Không Tử hừ một tiếng, tiện tay thi triển tiên pháp phòng ngự ngăn cản, tiếp đó một luồng hào quang vàng kim đánh lên tượng đá, dễ dàng phá tan bức tượng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau bức tượng đã khôi phục hoàn chỉnh, có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Một người một tượng đều không việc gì.
Dã Không Tử hoàn toàn yên tâm, sải bước đi tới: “Đi thôi, chỉ là một huyễn thạch cảnh giới Hoa Luân mà thôi.”
Hắn đã nhận ra, tượng đá này được ảnh hưởng bởi trận pháp, không thể phá hủy, nhưng cũng may tuy bất diệt nhưng không có uy lực gì.
Vì vậy hắn gánh toàn bộ công kích của tượng đá đi tới.
Dọc đường chỉ thấy vô số tượng đá dồn dập tấn công.
Nhưng Dã Không Tử là ai? Đường đường là tu sĩ Vô Cấu đỉnh phong cường đại, đương nhiên không để những thứ này vào mắt, cứ thế lao băng băng cả chặng đường, chỉ cảm thấy con đường phán quyết này chỉ thế mà thôi.
Chẳng có gì nguy hiểm.
Vấn đề duy nhất là... hình như ta đi không nhanh lắm?