Chương 1251 Gian trá 2
Nghe y nói vậy, trong lòng Giang Tiểu Phàm trầm xuống.
Cuối cùng vẫn không được à?
Ninh Dạ lại nói: “Nhưng đây chính là thứ ta cần ngươi học tập. Có lúc lực lượng không đủ thì phải dùng trí tuệ bù vào. Nhìn kỹ này.”
Nói xong, Ninh Dạ bình tĩnh ra tay.
Đúng như y nói, cho dù con đường tử vong này khiến các tu sĩ cực kỳ khó chịu, nhưng cuối cùng bọn họ càng lúc càng tới gần đích.
Lúc này các tu sĩ đã thấy phía cuối con đường, thấy vườn linh thực trong nội đảo, thấy cả Ninh Dạ ngồi trên cao.
Nhưng càng về cuối thì chết càng nhanh, chặng đường sau chót như lạch trời, cứ bước được một bước là một tu sĩ mất mạng.
Trong tiếng kêu gào, lực lượng địch ta đang không ngừng chuyển biến.
Hơn ba trăm tu sĩ Vạn Pháp đã thương vong gần nửa, mười tu sĩ Vô Cấu vẫn yên lành, nhưng không phải vì tu vi của bọn họ cao cường mà là vì Ninh Dạ tuân theo quy tắc thăng cấp, giết chóc từ từ.
Còn uy lực của con đường phán quyết tăng cường, tốc độ giết chóc cũng nhanh chóng hơn hẳn.
Lúc trước còn là mười bước giết một người, tới giờ đã biến thành một bước giết một người, đi tiếp nữa không khéo lại thành một bước giết mười người.
Chuyện này khiến tất cả mọi người tuyệt vọng.
Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng còn mấy ai sống sót?
Nhưng vòng lại càng không thể, đường về còn xa hơn nữa.
Đúng lúc này, một tu sĩ tâm linh chán động, sau đó tuyệt vọng hết lên: “Cho dù có chết ông đây cũng không để các ngươi được lợi!”
Nói xong thân thể lóe lên hào quang, ầm một tiếng nổ tung, tự bạo nguyên thần.
Dã Không Tử kinh ngạc, phát hiện tu sĩ tự bạo không bị hút vào tượng đá.
Hóa ra là thế!
Chỉ cần không phải bị bọn họ giết chết, sẽ không bị bắt vào Phán Quyết đạo.
Khoảnh khắc đó, một suy nghĩ thâm độc đã nổi lên từ đáy lòng.
Hắn nhanh chóng truyền âm cho chín tu sĩ Vô Cấu khác.
Chín người hiểu ý.
Lúc này một đợt công kích lại tới, đánh lên người một tu sĩ Vạn Pháp.
Tu sĩ kia sắp không chịu nổi, đúng lúc này Dã Không Tử đột nhiên ra tay, giết chết tu sĩ kia trước khi hắn bị giết chết.
Tất cả tu sĩ Vạn Pháp kinh ngạc nhìn Dã Không Tử.
Dã Không Tử cảm nhận thử, đúng là nguyên thần kia không bị lấy mất, lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng tốt hơn làm lợi cho Ninh Dạ, đúng không?”
Theo hắn thấy, cách làm này là lý trí nhất, sáng suốt nhất, mình ra tay giết thì con đường phán quyết sẽ không tăng cường, có thể khiến bọn họ trả giá thấp hơn, sống sót được nhiều hơn, ra khỏi con đường tử vong này.
Nhưng hắn nghĩ vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy.
Chết dưới tay đối thủ cũng đành chịu, bây người mình cũng ra tay với mình?
Lúc này thấy một tu sĩ Vạn Pháp khác bị công kích, một tu sĩ Vô Cấu cũng lạnh lùng ra tay, giết chết hắn trước.
Hiển nhiên đã hạ quyết tâm không cho Ninh Dạ cơ hội tăng cường.
“Chạy mau!” Tu sĩ Vô Cấu kia còn gào lên một tiếng, ra vẻ ta làm vậy là vì đại cục.
Thế nhưng những tu sĩ Vạn Pháp lại đồng thời dừng chân.
Tu sĩ Vô Cấu kia ngẩn ra: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Không đợi những tu sĩ khác đáp lại, chỉ thấy hào quang trên Thái Dương Luân Bàn đột nhiên chia ra, hóa thành ba luồng sáng đánh tới ba tu sĩ Vạn Pháp cùng lúc.
Không được!
Ba tu sĩ Vô Cấu đồng thời xuất thủ với ba tu sĩ Vạn Pháp kia.
Lúc này ba tu sĩ Vạn Pháp kia cũng có chuẩn bị, lập tức tế ra pháp tráo, lại đỡ được đòn này: Hóa ra lực lượng của Thái Dương Luân Bàn phân tán, chiêu này không nguy hiểm tới tính mạng, cả ba đều đỡ được.
Nhưng khoảnh khắc sau hào quang trên luân bàn lại lóe lên, lần này chia ra thành mười, nhắm vào mười người.
Đám người Dã Không Tử thấy vậy vô thức định xuất thủ.
Hiển nhiên chuyện này khiến các tu sĩ Vạn Pháp còn lại nổi giận, đặc biệt là ba vô số Vạn Pháp vừa rồi, không ngờ còn đỡ thay đồng bọn, miệng hô to: “Chúng ta bán mạng cho các ngươi mà các ngươi đối xử với chúng ta như vậy à? Được, có chết thì cùng chết!”
Cái gì? Tất cả Vô Cấu kinh ngạc.
Chỉ thấy các tu sĩ Vạn Pháp đồng thời xuất thủ, cùng thi triển tiên pháp, hóa thành một cơn sóng tiên lực cuốn về phía đám người.
Hào quang của Thái Dương Luân Bàn lại hiện lên, nhưng lần này không nhắm vào tu sĩ Vạn Pháp nữa mà nhắm vào cấp bậc Vô Cấu.
Ầm!
Một đòn như thiên lôi giáng xuống, đánh lên đầu tu sĩ Vô Cấu kia, khiến hắn tan thành tro bụi...
Trên đài quan sát, Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Thấy chưa? Đây là lòng người. Ngươi lo là có bao nhiêu sống sót đi ra, nhưng đối với những người đang ở trong địa ngục đó, họ chỉ quan tâm xem bản thân có thể sống tiếp hay không. Nếu mình không sống được, thế thì phải kéo những người khác cùng xuống nước.”
Giang Tiểu Phàm kinh ngạc: “Tu sĩ tự bạo kia...”
“Là ta dùng ảo thuật ảnh hưởng tới tâm linh của hắn, hắn sắp sụp đổ rồi, dẫn dắt một chút là được. Còn phán đoán của Dã Không Tử cũng là ta cố ý dụ dỗ.”