← Quay lại trang sách

Chương 1252 Thay đổi quy tắc

“Tức là chết mà không hấp thu được nguyên thần..."

Ninh Dạ mỉm cười: “Tự nổ rồi thì nguyên thần không còn, đúng là không thể hấp thu được. Nhưng giết chóc bình thường, ai giết có gì khác nhau?”

Giang Tiểu Phàm ngây ra một hồi, cuối cùng nói: “Sư phụ, ngài quá gian trá.”

“Đó là thứ ngươi cần học tập.”

Nếu tất cả tu sĩ đoàn kết lại, đúng là sẽ có một số người ra được khỏi con đường phán quyết, quyết đấu chính diện với Ninh Dạ.

Nhưng nói thì dễ lắm.

Tu sĩ vốn tản mạn, bọn họ không phải binh sĩ, thứ họ theo đuổi là tu vi tiên pháp thần thông cường đại chứ không phải kỷ luật.

Đối với Ninh Dạ thì loại đoàn đội như vậy quá dễ phá hoại nội bộ, chỉ cần kích thích sợi dây trong lòng người là có thể khiến bọn họ hoàn toàn rối loạn, thậm chí tự giết lẫn nhau.

Trên con đường phán quyết, các tu sĩ đã loạn cào cào, kết quả của nhân tâm tan rã đương nhiên là thất bại thảm hại.

Đương nhiên không phải ai cũng chết trong trận.

Dã Không Tử dựa vào thực lực cường hãn, cuối cùng chạy ra khỏi con đường tử vong này.

Nhưng chỉ có mình hắn!

Đưa mắt nhìn lại, xung quanh trống rỗng, sau lưng là xương trắng vô tận.

Khoảnh khắc đi ra, Dã Không Tử cảm thấy tinh khí thần của mình đều cạn sạch.

Hắn không hề vui vẻ chút nào, tâm trạng và pháp lực đều tiêu hao tới tận cùng, rơi xuống đáy cốc.

Trước mắt xuất hiện bóng dáng đám người Ninh Dạ, đang mỉm cười nhìn hắn.

Dã Không Tử hoang mang đứng thẳng dậy, đôi mắt trống rỗng.

Ninh Dạ mỉm cười nói: “Khổ nhỉ? Khó khăn lắm mới đi ra được, nhưng mất sạch ý chí chiến đấu rồi?”

Ý chí chiến đấu?

Nực cười!

Dã Không Tử chỉ cảm thấy bản thân thật quá nực cười.

Đúng vậy, khó khăn lắm mới giết ra được, nhưng còn gì đáng chiến đấu?

Chỉ một mình hắn, đừng nói bây giờ trạng thái đang cực kỳ tệ hại, cho dù trong thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc thắng được đối phương?

Tốt xấu gì thì người ta cũng là hạng đầu Thiếu Tú bảng, từng đánh bại lượng lớn yêu vật Vô Cấu, bây giờ còn nắm giữ thần khí.

Mình lấy gì mà đánh?

Quan trọng hơn nữa là, không có tự tin.

Trận đánh này, thứ sụp đổ không phải tu vi của Dã Không Tử mà là lòng tin của hắn.

Mọi hào hùng, tự tin, thời khắc này đều tan thành tro bụi.

Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Đó là tuyệt vọng tới khó tả.

Hắn nhìn Ninh Dạ, lẩm bẩm: “Ngươi làm thế nào vậy? ’

Ninh Dạ mỉm cười: “Quan trọng lắm à?”

Dã Không Tử nở nụ cười đau thương: “Ta chỉ muốn chết cho rõ ràng.”

Thế là Ninh Dạ gật đầu; “Các ngươi tu pháp, ta tu đạo.”

Các ngươi tu pháp, ta tu đạo?

Ha ha, đáp án này không có gì lạ, Dã Không Tử bèn nói: “Quả nhiên đạo hạnh cao thâm, hóa ra chênh lệch giữa ta và ngươi lớn tới mức độ này. Ninh Dạ, ta hỏi ngươi, nếu ngươi không cầm thần khí, chúng ta quyết đấu công bằng, ngươi cảm thấy ta có thể thắng được không?”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu.

Nhận được đáp án này, Dã Không Tử thở dài một tiếng: “Thua không oan!”

Nói xong hắn xoay người, không ngờ lại trở lại con đường phán quyết.

Trên bầu trời đã có vô số sấm sét giáng xuống, Dã Không Tử không buồn phòng ngự, để mặc tia sét đánh xuống người mình, tan xương nát thịt, một luồng nguyên linh thong thả nhập trận, hóa thành thần linh bảo vệ trận này.

Tới đây, chiến đấu kết thúc.

❖ ❖ ❖

Phương xa Hồng Vân Tử chứng kiến cảnh tượng này.

Hắn không nghe thấy Dã Không Tử nói gì với Ninh Dạ, nhưng ít ra cũng thấy mọi chuyện diễn ra lúc trước, biết lựa chọn của hắn.

Thậm chí còn hiểu được vì sao hắn lại làm vậy.

Không hề trách cứ, chỉ có thở dài bất đắc dĩ.

Hắn nói: “Chúng ta thất bại, tiếp theo phải xem Tử Cực cung.”

Một tu sĩ tới gần: “Tử Cực cung đã rút lui.”

“Cái gì?” Thân thể Hồng Vân Tử run rẩy: “Bọn họ rút lui?”

“Nhiều người trở thành chân linh thủ vệ như vậy, người của Tử Cực cung đâu phải ngu ngốc.” Tu sĩ kia cười khổ.

Khoảnh khắc đó, Hồng Vân Tử lập tức hiểu ra.

Quy củ của thượng giới, tuy có thể dùng lực lượng gấp ba lần để đối phó nhưng lại không quy định người ta không được tăng cường bản thân.

Trận chiến này thất bại, thứ đáng sợ nhất không phải bọn họ tổn thất bao nhiêu mà là thời khắc này ưu thế gấp ba đã không còn tồn tại.

Nếu tiếp tục tấn công theo quy định vốn có, sẽ không có bất cứ ưu thế nào đáng nói, có đánh cũng chỉ là đưa đồ ăn: trừ phi thay đổi quy củ.

Nói cách khác, sau chiến bại lần này, chỉ cần không muốn chết, sau này đừng hòng tấn công.

Tử Cực cung ý thức được điều này nên mới rút lui.

“Sỉ nhục!” Hồng Vân Tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Thay đổi hạn chế: Một năm sau các ngươi vẫn có thể vận dụng lực lượng gấp ba lần thực lực hiện có của Cực Quang đảo, đến lúc đó trận pháp phán quyết sẽ bị thủ tiêu.”

Cái gì?

Hồng Vân Tử kinh ngạc nhìn lên bầu trời.