Chương 1271 Ma Ngục Sa La 1
Ninh Dạ đã cười lạnh nói: “Nực cười, muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng? Tưởng Ninh Dạ ta dễ bắt nạt như vậy à? Ta không phá được cấm chế của ngươi, nhưng có thể tăng thêm một chút hạn chế.”
“Loại như ngươi mà đòi?” Phong Vân Liệt gầm lên, lại thử nghiệm phá cấm chế.
Hắn không tin thủ đoạn của Ninh Dạ lại cao minh hơn mình.
Ninh Dạ đã nói: “Phong Vân Liệt, ngươi còn chưa hiểu à? Ta tăng cường thêm Cửu Cung Mê Cấm.”
Phong Vân Liệt bấm ngón tay suy tính, phát hiện Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên là Cửu Cung Mê Cấm.
Củu Cung Mê Cấm không phải cấm chế cường đại gì, chỉ là một loại trận pháp quỷ dị phức tạp, bản thân nó như mê cung, muốn phá giải phải tốn công tốn sức một hồi.
Ninh Dạ lập kế theo người, đương nhiên sẽ không chơi cường độ với Niết Bàn, y chỉ tăng cường cấm chế của Phong Vân Liệt thêm một chút thôi.
Cấm chế này có thể phá được, nhưng khá tốn thời gian.
“Tên khốn kiếp này!” Phong Vân Liệt gầm lên: “Các ngươi giải quyết lũ người kia trước đã, ta phá giải cấm chế!”
Hắn tự thấy mình tinh thông trận đạo, thủ pháp vô số, thời khắc này trực tiếp ném ra một chiếc lá liễu, vuốt lên hai mát, quát lớn: “Ngàn vạn ảo ảnh mau phá giải!”
Hai mắt mở ra, đã nhìn về phía Cửu Cung Mê Cấm.
Ninh Dạ chứng kiến cảnh này, trong lòng máy động: “Đây mới là thủ đoạn thật sự của ngươi à? Hóa ra là thế, thú vị, thú vị! Bí thuật giám định bảo vật gì chứ, hừ, còn dám chơi trò này trước mặt ta.”
Y cong ngón tay búng một cái, Phong Vân Liệt phát hiện mê cung cấm chế vốn hiện ra trước mắt mình, sắp phá giải đến nơi nhưng lại đột nhiên xuất hiện biến hóa, thời khắc này Vô Song Chân Mục của mình cũng mất linh.
“Sao lại như vậy?” Phong Vân Liệt kinh hãi.
Chỉ có hắn tự biết, hắn vốn không sử dụng năng lực quan sát gì cả mà là một thủ đoạn còn cao thâm hơn, là lá bài tẩy giúp hắn tung hoành nhiều năm, lá liễu, chân nhãn gì cả đều là cách thức che mắt mà thôi.
Chính vì vậy, khi hắn phát hiện thủ đoạn thật sự của mình mất linh, trong lòng kinh hãi tới khó tả.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể! ’ Hắn hét lớn, lần này không buồn dùng lá liễu, trực tiếp bấm ngón tay chỉ lên trời: “Trời đất này không còn gì huyền bí với ta!”
Sau tiếng gầm của hắn, chỉ thấy Cửu Cung Mê Cấm mở ra một chút.
“Không còn huyền bí, thế thì không cần huyền bí nữa.” Ninh Dạ lật tay tung ra cả đống phù lục.
Những phù lục này kết hợp lại thành một phù trận, lại là Hộ Pháp Kim Phù trận nổi tiếng của Lang Gia các, cũng là trận pháp phòng ngự trứ danh.
Xưa nay Ninh Dạ giao chiến với người khác thường hay dựa thế mượn lực, nhưng y rất ít khi dùng tiền đập người.
Nhưng lần này y đặc cách với Phong Vân Liệt.
Vì y đã biết lá bài tẩy của Phong Vân Liệt là gì.
Khí vận thiên đạo!
Hóa ra tên này cũng là khí vận chi tử.
Ninh Dạ không biết làm sao hắn lại lọt mắt thiên đạo, nhưng thi thoảng lại có một số người làm được chuyện gì đó phù hợp với thiên đạo khí vận, vì vậy được khí vận chú ý. Khí vận này có thể dùng theo nhiều phương hướng, phương hướng của Ninh Dạ là tu hành bản thân, Phong Vân Liệt lại khác, hắn thích quan sát thật giả, có thể nói là người phá bí giải bí đệ nhất.
Chính vì vậy, Cửu Cung Mê Cấm không thể che mắt hắn.
Hắn không thành công là vì Ninh Dạ cũng là khí vận chi tử, còn mạnh hơn hắn.
Nếu đối đầu bằng khí vận, Phong Vân Liệt tuyệt đối không bằng Ninh Dạ.
Nhưng Ninh Dạ không định làm vậy.
Không thể giết khí vận chi tử, nếu không sẽ là tội lỗi.
Vì vậy Phong Vân Liệt buộc phải chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay mình.
Đã vậy, y còn không thể bai lộ bản thân.
Do đó, lần này y phải dốc hết vốn liếng. Lượng lớn phù lục được ném ra, bao phủ chi chít quanh người Phong Vân Liệt, cho dù là đại năng, nếu muốn lao ra cũng cần một chút thời gian.
Còn trong lúc này, xung quanh đã rơi vào cảnh khổ chiến ác chiến.
Trong khi Phong Vân Liệt bị Ninh Dạ dùng phù trận và Cửu Cung Mê Cấm kiềm chế, Thiên Cơ và tu sĩ Vạn Tiên minh cũng từ từ có chiến quả.
Lúc này hai bên đều tới mức dầu cạn đèn tắt.
Do cấm chế chưa bị phá hủy, không chỗ nào mượn lực, hiện giờ tất cả tu sĩ chỉ có thể chiến đấu bằng pháp lực.
Tam đại Niết Bàn thất đại Vô Cấu đều cạn dần pháp lực, thật ra tu sĩ Vạn Tiên minh cũng không khá hơn chút nào, ngay cả Thiên Cơ cũng liều mạng giao chiến. Còn đánh như vậy tiếp, đương nhiên đối phương không chống nổi, nhưng đám tu sĩ vừa thu nhận này chắc cũng tử thương quá nửa.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ cũng lo lắng, quát lên: “Hôm nay cho dù có đồng quy vu tận cũng phải cho các ngươi nằm lại tại đây.
Sau tiếng hô của y, chỉ thấy mười hai chiếc tiên thuyền tỏa sáng, ra là Ninh Dạ khởi động thủ đoạn cuối cùng của thuyền trận này, định tự bạo.