Chương 1270 Khí vận chi tử
Cơn sóng tiên pháp dâng trào, thậm chí còn có tu sĩ điều khiển trận pháp tiên thuyền phản kích.
Từng luồng sáng pháp thuật khủng khiếp ập tới.
Đám người Phong Vân Liệt không còn cách nào, chỉ có thể ra tay chống cự, nhưng cứ như vậy, những tu sĩ vốn được bọn họ bảo vệ, giờ hoàn toàn không còn gì.
Khói bụi lại cuốn lên, giọng nói âm trầm của Thiên Cơ vang lên trong tay đám tu sĩ: “Các ngươi có ba lựa chọn, hoặc giết chết bọn chúng, hoặc bị bọn chúng giết chết, hoặc bị chúng ta giết chết!”
Đám tu sĩ quay sang nhìn nhau, một người to gan nói: “Nếu giết bọn chúng, ngươi có bỏ qua cho chúng ta không?”
“Gia nhập chúng ta, tha cho các ngươi không chết.”
Gia nhập? Các tu sĩ kinh ngạc.
“Sao nào? Với thanh danh, thực lực, chiến tích của thiếu chủ nhà ta, chẳng lẽ còn chưa đủ tư cách thu nhận các ngươi? ’
“Ngươi nói thật không?”
“Ta dùng danh nghĩa Thiên Đạo lập thề, sau trận chiến này, nếu chúng ta thắng lợi, tất cả những người ra tay với lũ người kia đều có thể gia nhập dưới trướng Cực Quang đảo ta!”
Trong một năm tới, Cửu Đại Thánh Tôn sẽ không cho phép Ninh Dạ kéo hảo hữu của mình tới giúp đỡ, san bằng chênh lệch ba lần thực lực.
Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không phản đối Ninh Dạ hấp thu lực lượng của đối thủ để tăng cường bản thân.
Vì đây là bản lĩnh của Ninh Dạ!
Là chiến quả!
Là thành tích!
Trong vòng một năm không thể nào tăng cường thực lực mọi người lên gấp ba, vì vậy số lượng vẫn có ý nghĩa.
Chính vì vậy, Ninh Dạ đưa ra phương án này.
Vì vậy y còn tự mình mạo hiểm, đi vào không gian bị phong tỏa này.
Đương nhiên, nguy hiểm này không phải thất bại là y chết chắc, với thủ đoạn của y, cho dù thất bại cũng có thể trốn chạy. Nhưng như vậy đầu tiên sẽ bại lộ bản thân.
Đối với Ninh Dạ mà nói, bại lộ theo nghĩa nào đó cũng là tử vong.
Nhưng may là y đã thành công.
Đám tu sĩ đại năng này không coi tu sĩ cấp thấp ra gì, đây là tật xấu đã ăn sâu vào tận cốt tủy, vì vậy chỉ cần tạo cơ hội là có thể khiến nội bộ lục đục.
Nhưng chỉ dựa vào những tu sĩ này vẫn khó mà giết được bốn vị Niết Bàn bảy vị Vô Cấu, đặc biệt là lúc trước đã chết mất không ít.
Nhưng cũng may, còn mười hai chiếc tiên thuyền.
Bản thân mười hai tiên thuyền này là một đại trận di động, cần lượng lớn tu sĩ phối hợp mới có thể phát huy tác dụng, không phải thực lực mạnh là giải quyết được.
Hồng Cương vốn là người cầm đầu đội thuyền, có quyền khống chế tối cao, khổ nỗi tên này cũng giống như đại đa số các tu sĩ khác, không buồn để ý tới việc vặt này.
Tới khi lão muốn khống chế mới phát hiện quyền khống chế trận pháp trên thuyền đã không còn thuộc về mình: Ninh Dạ nấp trên thuyền cũng không rảnh rỗi, mà trận pháp cũng là sở trường của y.
Vốn dĩ chỉ mình y thì không thể điều khiển được, nhưng bây giờ tất cả tu sĩ đồng thời tạo phản, tình hình đột ngột thay đổi.
Chỉ thấy ầm ầm ầm ầm, Phá Pháp nỗ chuyển hướng, oanh kích Hồng Cương như cuồng phong vũ bão.
Cho dù Hồng Cương là Bách Chiến Nhân Đồ, pháp lực vô hạn, đối mặt với lượng lớn Phá Pháp nỗ như vậy cũng không thể không dốc toàn lực ứng phó, từng quyền từng quyền đánh ra, phá tan thần nỗ.
Thế nhưng khoảnh khắc sau trên không trung của đội thuyền lại xuất hiện một đại ấn vàng kim, đè xuống Hồng Cương.
“Trấn Ma ấn! Khốn kiếp!” Hồng Cương nghiến răng nghiến lợi.
Trấn Ma ấn là thủ đoạn tiên pháp có uy lực lớn nhất trên trận pháp tiên thuyền, vốn định dùng để đối phó với cường địch, giờ thì hay rồi, tất cả đều bị lôi ra đối phó với mình.
Hắn gầm lên một tiếng: “Ta là Bất Diệt Kim Thân, đừng hòng đè được ta!”
Trong người đột nhiên xuất hiện một thân thể nguyên linh khổng lồ màu vàng kim, xuất quyền đánh về phía Trấn Ma ấn. Trấn Ma ấn bị quyền của nguyên linh chân thân phá tan, thế nhưng bản thân nguyên linh cũng chấn động.
Thế công của đám tu sĩ như sóng triều, đồng thời hô vang: “Vạn Tiên Tru Ma trận, liệt trận sát, lên!”
Trong tiếng hò hét điên cuồng đó, tất cả tu sĩ đồng thời xuất thủ, một luồng khí xanh bay lên không trung, hóa thành dòng khí lưu cuồn cuộn cuốn về phía Hồng Cương.
Lại có cơn sóng kiếm sắc bén vô biên bắn tới, chém lên người đám Phong Vân Liệt.
Tu sĩ Vạn Tiên minh giỏi về liên thủ, khi phối hợp với nhau có uy lực khá lớn, chỉ tiếc bây giờ không phải công kích kẻ địch mà để đối phó với người mình, khiến Phong Vân Liệt tức giận tới mức muốn nứt khóe mắt.
Có người kêu to: “Phong Vân Liệt, lập tức giải trừ cấm chế, phản loạn tự ngưng.”
“Thế thì Ninh Dạ sẽ chạy mất!” Phong Vân Liệt quát.
“Đã là lúc nào rồi mà còn để ý chuyện này? Ổn định nội loạn trước đã!”
Phong Vân Liệt nghĩ lại thấy cũng đúng bèn ra tay giải trừ cấm chế.
Không ngờ lần này ra tay lại thấy cấm chế vẫn không giải trừ, không khỏi kinh ngạc.