← Quay lại trang sách

Chương 1273 Khí vận chi thương 1

Lúc này ở ngoài đảo chỉ thấy bên trong là mây đen rợm trời, đám tu sĩ phải khổ chiến kịch liệt dưới công kích của Ma Ngục Sa La.

“Bốn Niết Bàn, bảy Vô Cấu, cứ thế bị dọn sạch?” Diệp Cô tặc lưỡi trầm trồ: “Lão đại thật thâm độc!”

Lâm Lang lại không khả quan mấy: “Tuy Ma Ngục Sa La rất cường đại, nhưng tiếc là thời gian trưởng thành có hạn, chưa đạt tới đỉnh phong, không thể phát huy hết tác dụng, cho nên cũng khó mà thành công. Đám đại lão Niết Bàn đều có thủ đoạn ép đáy hòm, chắc vẫn trốn ra được, chỉ có đám Vô Cấu là chết chắc rồi.”

Sau tiếng nói của cô, chỉ thấy trên đảo có tiếng nổ ầm ầm liên tục.

Không biết người trên đảo dùng thủ đoạn gì mà toàn bộ hòn đảo ầm ầm chấn động, ma thụ chao đảo, khí đen ngập trời, trên thân gốc ma thụ khổng lồ này ngưng tụ thành một gương mặt khủng khiếp, phát ra tiếng gào thét điên cuồng đầy ma tính.

Chấn động khủng khiếp tới mức Nguyệt Quang Tiên Liên trong tay Lâm Lang cũng không chống cự nổi, đong đưa không ngừng.

Khó khăn lắm Lâm Lang mới ổn định được Nguyệt Quang Tiên Liên, thở dài nói: “Phiền phức rồi. Này, Tâm La sư tỷ, sư tỷ còn không ra tay đi, ta không chống nổi nữa rồi.”

“Ô, ta còn tưởng tiểu nha đầu nhà ngươi cũng giống như Ninh Dạ, không cần ta ra tay?” Nhạc Tâm La đã xuất hiện, hai tay chống nạnh nhìn xuống bên dưới, cau mày nói: “Đã dùng cả Ma Ngục Sa La rồi, chuyện này mà đồn ra ngoài, Lang Gia các ta lại bị chê trách rồi.”

Lâm Lang mỉm cười: “Chỉ cần không cho ma thụ hoành hành, ai chê chê trách gì được?”

Nhạc Tâm La mỉm cười: “Cũng đúng, hơn nữa bà đây sợ gì chê trách.”

Nói xong đang định ra tay, lại nghe xa xa có giọng nói của Ninh Dạ vang lên: “Ngươi đừng ra tay.”

“Hả?” Nhạc Tâm La giật mình nhìn lại.

Ninh Dạ lao tới như một tia sáng: “Còn chưa tới lúc cho ngươi ra tay.”

Cũng như lần trước, nếu có thể không nhờ Nhạc Tâm La xuất thủ, Ninh Dạ tuyệt đối không vận dụng cô nàng.

Nhạc Tâm La tức giận: “Con mẹ nó, ngươi trêu bà đây à? Lần nào cũng bảo ta đứng bên cạnh nhìn không được động thủ!”

Ninh Dạ cười nói: “Ngươi mà ra tay, sau này không còn cơ hội xem trò vui nữa đâu, tới trận sau chắc chắn sẽ bị gọi về. Tự ngươi chọn xem có muốn ra tay hay không đi."

Nhạc Tâm La nghĩ lại cũng đúng.

Mấy hôm nay chứng kiến Ninh Dạ tính toán Vạn Tiên minh, cũng cực kỳ vui vẻ, nếu mình ra tay giúp y mà bị gọi về, e là không được xem trò hay nữa.

Cơ hội chỉ có một, nên vận dụng trong thời khắc mấu chốt nhất.

Nhưng nhìn bộ dạng Ninh Dạ, Nhạc Tâm La có cảm giác “không khéo cả đời này hắn cũng không định dùng tới ta”.

Đúng lúc này, phía sau bỗng có biến cố, một luồng hào quang xuyên thủng tán cây của Ma Ngục Sa La, lao thẳng tới chân trời.

“Bọn chúng sắp trốn ra rồi!” Lâm Lang kêu to, Nguyệt Quang Tiên Liên rung động điên cuồng, có thể thấy sắp không chống cự nổi.

Là Phong Vân Liệt.

Quả nhiên tên này là kẻ mạnh nhất trong đám người, đã đánh tới mức này rồi còn có thể xuyên thủng phòng hộ của Ma Ngục Sa La.

Thế nhưng Ninh Dạ có thể bỏ qua cho ai khác chứ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo Cấm Tuyệt Cổ Côn xuất hiện, như cây cột chống trời đâm thẳng xuống hào quang kia. Mây gió nổi lên, Cấm Tuyệt Cổ Côn đã bị chấn văng lên bầu trời, xoay vù vù liên tục, nhưng Phong Vân Liệt cũng đờ người trong chốc lát, mất đi cơ hội bỏ trốn, không ngờ lại bị kéo về đảo.

“Ninh Dạ!” Phong Vân Liệt phát ra tiếng hét phẫn nộ tới cùng cực.

“Không sai, là ta!” Ninh Dạ mỉm cười.

“Ta là khí vận chi tử, kẻ giết ta ắt sẽ bị thiên khiển!” Phong Vân Liệt cao giọng la hét, lúc này hắn chẳng buồn giữ bí mật nữa, trực tiếp hét lớn.

“Ta tin, vì vậy ta sẽ không giết ngươi. Có giết ngươi cũng phải là người khác.” Ninh Dạ nói luôn: “Ai trong số các ngươi giết Phong Vân Liệt, ta sẽ thả hắn ra khỏi trận.”

Hồng Cương hét lên điên cuồng: “Ngươi đừng hòng lừa gạt lợi dụng chúng ta nữa!”

“Thật ư?” Ninh Dạ cười nói: “Muốn giết cac ngươi, cần gì lừa gạt. Trong mắt ta các ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ có tên Phong Vân Liệt đáng để ta coi trọng một chút. Đối với ta mà nói, chắc chắn trận chiến này khó mà có chiến tích vẹn toàn. Giữa các ngươi và Phong Vân Liệt, chỉ có một bên sống thôi. Hoặc ta giết các ngươi, một mình Phong Vân Liệt sống sót. Hoặc Phong Vân Liệt chết, các ngươi có thể sống. Nếu các ngươi không tin, ta sẽ cho các ngươi chứng kiến thủ đoạn của ta.”

Nói xong y không nhiều lời, trực tiếp phát động đại trận, càn khôn xoay chuyển, thân thành hắc bạch, đại đạo tương trợ, uy lực lại gia tăng.

Không chỉ có vậy, Ninh Dạ còn tuyên bố: “Tất cả tu sĩ Vạn Tiên minh còn lại đều thuộc về ta, giờ bọn họ đang được Thiên Cơ cầm đầu chạy tới đây. Chắc chắn các ngươi cũng cảm thụ được, ở đây còn có sư tỷ của ta hỗ trợ, trong thời gian ngăn các ngươi đừng hòng trốn được. Đợi tới lúc mọi người tập hợp sẽ là thời điểm cho các ngươi diệt vong.”