Chương 1274 Khí vận chi thương 2
Câu này là đâm đúng chỗ yếu, các tu sĩ trên Dạ Nha đảo đồng thời nhắm vào Phong Vân Liệt.
Phong Vân Liệt biết không tốt, hét lớn: “Đừng giết ta, ta còn cách khác, có thể dẫn mọi người cùng ra ngoài!”
Nói xong lấy ra một cục đá, vẻ mặt tiếc nuối.
Tên này rõ lắm bảo bối, cục đá kia vừa xuất hiện, đập lên bầu trời, chỉ thấy tán cây chằng chịt của Ma Ngục Sa La lại vỡ nát.
Nhưng ngay khi cục đá kia xuất hiện.
Nhạc Tâm La đã cười phá lên: “Lạc Thanh thạch, Phong Vân Liệt, ngươi lắm bảo bối quá nhỉ.”
Nió xong ngắc tay một cái, đã trực tiếp cướp lấy Lạc Thanh thạch kia.
Miệng còn nói: “Ta làm vậy không coi là xuất thủ, chỉ là đoạt bảo thôi. Phong Vân Liệt, ngươi còn bảo bối gì thì ném ra nữa đi."
Ninh Dạ cũng bó tay với vị sư tỷ này.
Y không để ý tới cô nàng nữa, chỉ tiếp tục ra tay ngăn chặn.
Lúc này các tu sĩ đang gặp nguy cơ, trong lòng biết không ổn, đồng thời kêu lên: “Ninh Dạ, ngươi có giữ lời không?”
Ninh Dạ nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần các ngươi giết Phong Vân Liệt, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.”
“Được!”
Đám người này nói trở mặt là trở mặt, đồng thời xuống tay với Phong Vân Liệt.
Phong Vân Liệt kinh hãi không thôi: “Một lũ vô sỉ!”
Thế nhưng tất cả mọi người đều phản bội, Phong Vân Liệt đã cùng đường mạt lộ.
Hắn hạ quyết tâm: “Ta dùng mọi thứ của mình hóa thành thiên ý, thiên lôi oanh kích, đón ta ra ngoài!”
Sau tiếng hô của hắn, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một tia sét.
Sấm sét của thiên kiếp.
Ầm một tiếng giáng xuống, bổ lên Ma Ngục Sa La, lại tạo thành một lỗ thủng, đồng thời Phong Vân Liệt đã xé gió lao ra.
Dưới công kích của Ma Ngục Sa La và tam đại Niết Bàn liên thủ, hắn vẫn trốn thoát.
Nhưng hắn vừa xuất hiện, Cấm Tuyệt Cổ Côn đã đập thẳng lên đầu hắn, đánh cho hắn đầu váng mắt hoa, biết mình đã quá mệt mỏi, hét dài một tiếng rồi hóa thành luồng sáng bay về phía xa.
Ninh Dạ không để ý, chỉ nhìn theo hướng hắn bỏ trốn, hừ một tiếng
Các tu sĩ bên dưới đồng thời hô: “Chúng ta đã ra tay, bỏ qua cho chúng ta đi.”
Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Ta bảo các ngươi giết hắn, nhưng kết quả thì sao? Các ngươi để hắn chạy mất rồi, đúng là vô dụng. Người vô dụng như vậy, giữ lại thì có ích lợi gì?”
Phương xa, mười hai tiên thuyền từ từ áp sát.
Ninh Dạ nói: “Phong Vân Liệt đã đi rồi, nơi này không còn người phá trận, giao cho các ngươi.”
Nói xong vung ống tay áo một cái, đã đuổi theo Phong Vân Liệt.
❖ ❖ ❖
Bay mãi bay mãi, tới tận lúc cạn kiệt sức lực, Phong Vân Liệt mới dừng lại, hạ xuống một hoang đảo.
Nơi này đã cách xa quần đảo Hàn Lăng, không biết ở nơi nào.
Phong Vân Liệt nhìn bản thân, sau trận chiến dai dẳng, bây giờ trên người hắn đã đầy rẫy vết thương.
Trong đó có công kích của Vạn Tiên Tru Ma trận gây ảnh hưởng tới tiên thể, có thần thông của những tu sĩ khác gây tổn hại nguyên thần, nhưng đáng sợ nhất là gai độc của Ma Ngục Sa La đánh trúng, khiến cho ma khí công tâm, xâm lấn nguyên thần.
Hơn nữa lúc này tiên lực của hắn đã cạn kiệt, nguyên thần hao tổn, thần hồn suy kiệt, tình thế đã cực kỳ nguy hiểm, nếu còn không tìm chỗ chữa thương, chỉ e tu vi cũng giảm sút.
Nhưng đối với hắn mà nói, tổn thất lớn nhất vẫn là lúc trả giá để chạy trốn: Hắn tiêu hao khí vận của mình, kéo kiếp lôi tới giúp đỡ.
“Khốn kiếp!” Phong Vân Liệt tức tới mức nghiến răng.
Lúc này thấy một hang núi, Phong Vân Liệt lập tức trốn vào.
Hắn tựa người vào vách núi, thở hổn hển.
Sau khi suy nghĩ lại lấy ra một cái bình nho nhỏ.
Đang định mở ra, nhưng do dự mấy lượt lại cất về.
Có vẻ suy tư một lúc lại thấy tiếc rẻ.
Cuối cùng Phong Vân Liệt vẫn cắn răng, mở cái bình, định nuốt thứ bên trong vào.
Nhưng ngay lúc này, động tác của hắn cứng đờ.
Hắn chậm rãi nhìn ra phía ngoài: “Ninh Dạ?”
Thân hình Ninh Dạ chậm rãi xuất hiện: “Hóa ra đây mới là lá bài tẩy cuối cùng của ngươi à? Ngươi kiếm được khí vận như vậy sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói có thứ gì giúp người khác nhận được khí vận. Cái này là gì đây? Thiên Đạo Quỳnh Tương hay sao?”
Phong Vân Liệt trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi tưởng bây giờ ngươi giết được ta chắc?”
Ninh Dạ nhếch mép: “Với tình hình thân thể hiện tại của ngươi, bất cứ Vạn Pháp nào cũng có thể giết ngươi, cần gì khoa trương đe dọa? Nói đi, nếu ngươi chịu nói thật, không chừng ta sẽ để cho ngươi một con đường sống. Rốt cuộc trong bình này là gì?”
Phong Vân Liệt nhìn Ninh Dạ, không hề nhúc nhích: “Muốn biết? Tự đi mà lấy!”
Nói xong hắn đổ cái lọ trong tay vào miệng.
Nhưng Ninh Dạ chỉ phất tay một cái, hành động của Phong Vân Liệt đã cứng lại trên không trung, không cách nào di chuyển.
“Ngươi, ngươi... không thể nào, không thể nào!” Phong Vân Liệt kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.