← Quay lại trang sách

Chương 1280 Chăn heo

Dung Thành nói: “Ta nhận được tin, có thể Vạn Tiên minh định mượn chuyện lần này để ra tay với ngươi.”

Ninh Dạ híp mắt lại: “Mượn chuyện lần này để ra tay với ta? Cụ thể ra sao?”

“Cụ thể chưa rõ, nhưng vùng biển Ma Nhai rất gần đây, nếu Vạn Tiên minh cố tình dung túng, để ma vật xâm lấn tập trung tại đây, thế thì hậu quả khôn lường."

“Cửu Đại Thánh Tôn cho phép bọn họ làm vậy à?” Lâm Lang vội vàng nói.

Dung Thành đáp: “Khe hở Ma Vực không thể ngăn chặn, đây là hcuyện lạ, chắc Cửu Đại Thánh Tôn cũng cảm thấy hứng thú. Tuy không thể ngăn chặn nhưng ma vật đi ra rất bình thường, khó có thể gây hại."

Thế là mọi người đã hiểu.

Một khe hở Ma Vực đáng để nghiên cứu, có vẻ sẽ không gây hậu quả gì lớn.

Trong tình huống như vậy, chắc Cửu Đại Thánh Tôn cũng muốn lợi dụng nó đê rlàm gì đó.

Không khéo còn muốn xem xem rốt cuộc khe hở Ma Vực này ra sao, thử nghiệm một phen.

Ừm, thậm chí còn có thể dựa vào đó thấp thu một đợt khí vận thiên đạo.

Ninh Dạ là con cưng của thiên đạo, vì vậy y hiểu rõ, có lúc “heo” cần được nuôi mập một chút.

Nguyên Ma giới.

Trong hư không vô tận cách giới này mấy trăm dặm, một con Thiên Tằm khổng lồ như một cây gậy trườn trong hư không, thi thoảng bên cạnh lại có từng luồng ma khí hắc ám ngưng tụ thành ma công khủng khiếp.

Ninh Dạ ngồi trên Tạo Hóa thần tọa, vung tay lên là từng luồng Thiên Khiển Chi Quang bắn ra.

Động tác như vậy nhiều năm qua đã làm vô số lần, quen tới không thể quen hơn.

Viễn chinh tiên giới là vậy, hoặc là mấy chục năm hơn trăm năm không chiến đấu, một khi chiến đấu là đánh tới quên cả năm tháng.

Bây giờ Ninh Dạ vận dụng Thiên Khiển Chi Quang càng lúc càng thành thục, mỗi luồng hào quang đánh ra đều như kiếp lôi thiên đạo, hòa tan vạn vật, còn là khắc tinh với ma vật, thường chỉ một đòn là khiến vô số kẻ địch tan thành tro bụi.

Mà sau nhiều năm chiến đấu, tiểu ma trong Nguyên Ma giới đã chết gần hết, cuối cùng chỉ còn lại thất đại ma cảnh giới Nhân Hoàng.

Thất đại ma này mỗi tên đều có thực lực mạnh mẽ, có thể dùng thân thể đi lại trong hư không, cũng may bây giờ trên Thiên Tằm có tới năm vị Nhân Hoàng: Tử Lão và Thịnh Đông Bình cũng thăng cấp lên Nhân Hoàng rồi, nếu không sơ sót chút thôi cũng bị lật bàn.

Mà sau nhều năm khổ chiến, bảy đại ma đầu cũng không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng bọn chúng muốn chạy, Ninh Dạ lại không định cho cơ hội. Trong hư không, Tàng Thiên ngục biến thành sợi xích đan xen, không ngừng tỏa ra thần uy mênh mông. Đoạn Long đài hóa thành không chỉ một thanh Lưỡi Hái Tử Vong mà là ngàn vạn lưỡi liềm đỏ máu, mỗi lần chém xuống đầu khiến đám ma đầu kia thương tích nặng nề.

Tu sĩ Thiên Tằm cũng phát huy kinh nghiệm chiến đấu mấy năm nay tới mức cực hạn, tu thành Vạn Pháp Ngự Ma đại trận, dưới thì Hoa Luân, trên thì Nhân Hoàng, mỗi cá nhân đều là một phần của đại trận, cung cấp năng lượng của mình, lại có Thiên Tằm tiến lui đều đặn, khống chế chặt chẽ tiết tấu trận chiến.

Thời khắc này Ninh Dạ lại thi triển một luồng hào quang kết hợp với Đoạn Long đài chém xuống, một ma đầu khổng lồ như con bạch tuộc có hơn ngàn xúc tu phát ra tiếng kêu rên, một xúc tu đứt lìa, nhưng ngay khoảnh khắc sau chỗ đứt đã bắt đầu mọc lại.

Ninh Dạ búng tay một cái: “Tạo Hóa Vạn Phương!”

Chỉ thấy xúc tu của ma đầu kia sinh ra một ánh trăng sáng, không cách nào tái sinh.

Công Tôn Điệp bên cạnh vỗ tay cười nói: “Cuối cùng cũng thành công rồi. Lão ma này có năng lực tái sinh vô hạn, khó mà giết nổi, khiến hắn hao mòn đến giờ, cuối cùng cũng không chống cự được nữa."

Ninh Dạ ồ khẽ một tiếng: “Kỳ quái, hình như yếu đi hơi sớm.”

Theo tính toán của y, bình thường thì thất đại ma đầu này còn có thể chống cự thêm nửa năm.

Nhưng bây giờ tiến độ vượt ngoài dự đoán của y, khiến y cũng thấy bất ngờ.

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Ninh Dạ ra tay nói hề khách khí.

Thần thuật vận chuyển, thiên uy cuồn cuộn.

Trong hư không, chỉ thấy một luồng thần uy lẫm liệt hoành hành, cảm giác không phải như Nhân Hoàng xuất thủ nữa mà càng giống Thánh Nhân hàng thế.

Mà y không ngừng xuất thủ, từng xúc tu của con ma vật bạch tuộc này đứt lìa, không cách nào tái sinh, dần dần biến thành một quả cầu thịt màu đen, cái miệng gào thét điên cuồng, phun ra từng luồng mây khói ô uế.

“Ninh Dạ! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ma tộc chúng ta, bách tử trùng sinh, vĩnh viễn bất diệt!"

Tiếng gào cuồng bạo của nó xuyên qua hư không, vang tới tai mỗi tu sĩ.

Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi không phải kẻ đầu tiên nói như vậy, cũng không phải tên cuối cùng. Nhưng ta thì không thành vấn đề, nếu ngươi có thể ngóc đầu trở lại, ta cũng rất hoan nghênh, dẫu sao cũng là một đợt đại công đức đại khí vận.”