Chương 1284 Hạo Nhiên Chính Khí 2
Thi thoảng có ma vật hữu dụng cũng phải là trên người đại ma cường đại. Kẻ như vậy thì bọn họ cũng chẳng thể đối phó được, vì vậy có lợi ích gì cũng chẳng rơi vào tay mình.
Trong tình huống như vậy, chiến đấu ở đây rõ là lãng phí thời gian.
Chẳng trách mọi người có vẻ bực bội chán chường như vậy.
“Đừng có gấp, chẳng mấy chốc sẽ có người tới thay chúng ta.” Có tu sĩ nói.
“Ninh Dạ?”
Tin tức luôn lưu truyền nhanh chóng, chuyện tu sĩ Cực Quang đảo sẽ phụ trách đối phó với nơi này đã được đưa tới, Vạn Tiên minh rất vui vẻ nhường lại, nhưng nghĩ tới chuyện vì vậy bọn họ không được phép đối phó với Ninh Dạ, ai nấy lại không cam lòng. Nhưng không cam lòng thì không cam lòng, nếu bảo bọn họ đi đánh, không khéo lại thấy e ngại.
“Đúng vậy, nghe nói lần này Ninh Dạ triệu tập tám trăm tu sĩ, điều toàn bộ lực lượng quan trọng của Cực Quang đảo.”
“Có không ít người từng bên phe chúng ta.” Có người tiếp lời.
Thế là mọi người đồng thời chửi rủa, trong lòng khó chịu không thôi.
Tiếng mắng chửi chưa ngừng lại, đã thấy xa xa có đội thuyền bay tới.
Mười hai chiếc tiên thuyền khổng lồ xuất hiện, cảnht ượng thật quen thuộc.
Chỉ tiếc là vương khí uy nghi trên mũi thuyền giờ đã không phải của Vạn Tiên minh mà là Lang Gia các.
“Mẹ nó, nói đến cái là đến ngay rồi. Là Ninh Dạ!” Có tu sĩ Vạn Tiên minh kêu lên.
“Mẹ nó, đống thuyền kia là của cta.!” Mọi người đồng thời tức giận chửi mắng.
Đúng lúc này, trên bầu trời ở phương xa, một bóng người khổng lồ xuất hiện, đội trời đạp đất, như thiên thần bất diệt: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan! Dám ngồi thuyền của Vạn Tiên minh ta tới đây?”
Ninh Dạ nhìn bóng người kia, gãi đầu: “Ngươi là ai?”
“Vạn Tiên minh, chưởng giáo Tâm Giới môn, Vấn Tâm!”
“Hóa ra là Vấn Tâm Tiên Tôn.” Ninh Dạ chắp tay: “Chúng ta đã đến, các ngươi có thể đi được rồi.”
“Cái gì?” Vấn Tâm Tiên Tôn ngớ người, hắn không ngờ Ninh Dạ lại nói năng với mình như vậy.
Tốt xấu gì hắn cũng là đại năng Nhân Hoàng, người khác thấy hắn có ai không cung kính?
Ninh Dạ đến nơi chỉ nói mỗi câu “các ngươi có thể đi được rồi”.
Vấn Tâm Tiên Tôn giận quá hóa cười: “Lớn lối quá nhỉ, sao nào? Ngươi cảm thấy mình được Thánh Tôn che chở nên lão phu không làm gì được ngươi à?”
“Đúng vậy!” Ninh Dạ gật đầu: “Cửu Đại Thánh Tôn che chở ta, ta không tin ngươi còn làm gì được ta. Có giỏi thì ngươi ra tay xem nào.”
“Ngươi...” Vấn Tâm nổi giận: “... muốn chết à!”
Một chưởng đánh thẳng xuống Ninh Dạ.
Ninh Dạ không hề phản kháng, cứ thế nghểnh cổ lên: “Có giỏi thì đánh thật đi.”
Câu này rõ ràng là thủ đoạn thu hút thù hận tốt nhất, Vấn Tâm Tiên Tôn đã bao năm rồi không bị khinh bỉ như vậy, vốn chỉ định hù dọa y một chút, thời khắc này lại kích động đổi hư thành thực, một chưởng hùng hồn đánh xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp trúng Ninh Dạ, tiên lực hùng hồn đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
Không thấy tiên pháp ngập trời, thần uy kinh người gì, trên bầu trời không sóng không gió, tĩnh lặng như tờ, chỉ có Vấn Tâm Tiên Tôn quát lớn một tiếng như chịu đau đớn kịch liệt gì đó, thân hình đột nhiên một biến mất.
“Thánh Tôn!” Hắn gào lê the thé: “Là hắn chọc ta trước!”
Trên bầu trời, một giọng nói vang lên: “Người tu hành không chỉ tu pháp, tu khí, tu lực mà còn tu tâm! Ngươi tự xưng là Vấn Tâm nhưng còn không chịu nổi phép khích tướng nho nhỏ như vậy, tâm cảnh quá thiếu hụt, chịu chút giáo huấn rất có lợi cho tương lai của ngươi.”
Vấn Tâm Tiên Tôn không còn cách nào, hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ một cái rồi mới nói: “Đa tạ Thánh Tôn chỉ điểm!”
Sau đó không hề nói nhiều, lập tức hóa thành một luồng sáng biến mất không còn tăm hơi.
Ngay cả Nhân Hoàng còn chịu thiệt, những người khác sao dám ở lại, dồn dập thối lui, chỉ để lại một ít người, xem ra định quan sát cách làm việc của Ninh Dạ, thu thập tin tức về y, chuẩn bị để tương lai đối phó với y.
Ninh Dạ không hề để ý, trực tiếp hạ lệnh: “Bảo mọi người bắt đầu làm việc đi."
Vì vậy chỉ thấy trên bầu trời, mười hai tiên thuyền cùng sáng lên hào quang trận pháp, quấn quanh ma đảo, tạo thành một đại trận, dùng để tịnh hóa ma khí, gột rửa ô nhiễm.
Đồng thời có vô số linh thực hạ xuống, rơi bên ngoài đảo biến thành từng gốc đại thụ cắm sâu trong biển, cũng là một trận pháp đặc thù, dùng để đối phó với ma khí xâm nhập.
Tất cả tu sĩ dồn dập xuất thủ, vây quanh khe hở Ma Vực, bày trận thì bày trận, thi pháp thì thi pháp, không tiếc mọi giá bao vây triệt để quanh đảo, dốc toàn lực ngăn cản ma khí xâm nhập.
Ngay cả đám tu sĩ Vạn Tiên minh lưu lại thấy vậy cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Tu sĩ bình thường đối phó với khe hở Ma Vực chỉ là nghĩ cách phá hủy khe hở, làm một lần mà có thể vĩnh viễn an tâm.