← Quay lại trang sách

Chương 1283 Hạo Nhiên Chính Khí 1

Tu sĩ tên Lạc Cơ còn rất trẻ, tu vi mới Vạn Pháp, nhưng đứng trước mặt Lý Phượng Sơn lại hoàn toàn không có vẻ kính cẩn và e ngại khi đối mặt với đại năng, ngược lại cất cao giọng nói: “Tên Ninh Dạ này tuy ra vẻ kiêu ngạo nhưng thực chất tâm tư kín đáo, nếu không hắn cũng không thể liên tiếp sáng lập chiến tích như vậy. Người như vậy không lý nào không thấy rõ nguy hiểm sau chuyện này. Minh chủ, ta cứ cảm thấy tên này có gì đó không bình thường.”

Lý Phượng Sơn là minh chủ của Vạn Tiên minh, đồng thời cũng là chưởng giáo của Vũ Sa môn, nữ tu Việt Thanh Hồng kia là môn hạ đệ tử của hắn. Lạc Cơ này là tu sĩ của môn phái khác, cho nên một người gọi chưởng giáo, một người gọi minh chủ.

Tuy Lạc Cơ không phải môn hạ của Vũ Sa môn nhưng người này từ nhỏ đã có thiên phú hơn người, cũng là một thiên tài, vì vậy gia nhập Vạn Tiên minh không tới một năm mà đột ngột quật khởi, được Lý Phượng Sơn trọng dụng.

Thời khắc này nghe Lạc Cơ nói vậy, Lý Phượng Sơn gật đầu: “Ta cũng cảm thấy có vấn đề. Thế ngươi nghĩ rốt cuộc lần này Ninh Dạ hành động như vậy là có tính toán gì?”

“Ta cảm thấy có lẽ Ninh Dạ biết chút gì đó.” Lạc Cơ trả lời.

“Biết cái gì?” Lý Phượng Sơn không hiểu.

Lạc Cơ trả lời: “Ninh Dạ biết Cửu Đại Thánh Tôn đang khảo nghiệm mình. Bây giờ đột nhiên có một khe hở Ma Vực mà Nhân Hoàng cũng không thể loại trừ...”

Lý Phượng Sơn ngây người: “Ngươi nói, Ninh Dạ cảm thấy khe hở Ma Vực này có liên quan tới Cửu Đại Thánh Tôn?”

“Vâng.” Lạc Cơ gật đầu.

Lý Phượng Sơn không nhịn được bắt đầu cười ha hả: “Nói có lý, chắc chắn Ninh Dạ đang cảm thấy đây là khảo nghiệm của Cửu Đại Thánh Tôn cho nên mới tự tin như vậy. Ha ha, thằng nhãi này đúng là thông minh quá bị thông minh hại!”

Lý Phượng Sơn thân là minh chủ Vạn Tiên minh, đương nhiên hiểu rất rõ, chuyện lần này không phải do Cửu Đại Thánh Tôn bố trí, nhưng đúng là Cửu Đại Thánh Tôn cũng có ý lợi dụng chuyện này.

Chính vì vậy nên Ninh Dạ mới đoán sai.

Lời giải thích này cực kỳ hợp lý, Lý Phượng Sơn thầm vui mừng, cao giọng nói: “Tốt! Tốt lắm! Xem ra Ninh Dạ tự cho là đúng, đầu óc choáng váng, đi theo phán đoán sai của mình rồi còn tưởng mình tính toán không có gì sai sót.”

Lạc Cơ cười đáp: “Con người tự cho là đúng vì hắn không biết mình đang tự cho là đúng. Ninh Dạ tự nghĩ mình cẩn thận nhưng không biết đã phán đoán sai lầm, chắc chắn sẽ khiến hắn gặp phiền toái lớn.”

Việt Thanh Hồng bên cạnh không nhịn được nói: “Vấn đề là, tuy khe hở Ma Vực có vấn đề, nhưng chúng ta cũng không biết vấn đề là cái gì.”

“Đúng vậy.” Lý Phượng Sơn thở dài một tiếng: “Ngay cả Cửu Đại Thánh Tôn cũng có biết đâu. Nhưng thiên hạ thiếu gì chuyện quỷ dị, càng quỷ dị thì càng phải cẩn thận. Theo lẽ thường, chắc chắn khe hở Ma Vực sẽ xảy ra đại sự. Ninh Dạ không rõ đầu cua tai nheo đã vội vàng chui vào, chắc chắn sẽ phải trả giá đau dớn.”

Lạc Cơ bên cạnh khẽ mỉm cười.

Khi con người tự cho là đúng, thường không biết mình đang tự cho là đúng.

Câu này dùng được trên người Ninh Dạ, cũng có thể dùng được trên người Lý Phượng Sơn.

Nửa ngày sau, một luồng hỏa phù xuất hiện trên tay Ninh Dạ.

Y đọc xong rồi mỉm cười nói: “Được rồi, tạm thời Vạn Tiên minh sẽ không tới quấy rối chúng ta.”

Ma Nhai hải vực.

Dạ Quang đảo.

Nơi này từng là hòn đảo đẹp nhất Ma Nhai hải vực, trong đảo sản xuất một loại Dạ Quang thạch, có thể phát ra hào quang lóng lánh trong buổi tối, có thể chế tạo trang sức, rất được nữ giới yêu thích. Vì vậy mỗi buổi buổi trên Dạ Quang đảo sẽ tỏa ra hào quang mỹ lệ, cho dù đứng rất xa cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, trên hòn đảo này đã không còn hào quang lúc trước, đâu đâu cũng có ma khí ngập trời quấy nhiễu, biến hòn đảo phong cảnh mỹ lệ khi trước thành một vùng đất trống, thi thoảng còn có tiếng yêu ma gào thét, âm phong bừng bừng.

Ma khí lan tràn khiến cho toàn bộ hòn đảo nhỏ biến thành tử vực, ngay cả đám yêu tinh quỷ quái cũng bị ảnh hưởng, đại đa số hóa thành yêu ma, trở thành một phần trong ma tộc.

Mà ở chính giữa hòn đảo, một khe hở Ma Vực như một vết sẹo dài trên gương mặt, kéo dài mấy trăm mét dưới đất, thi thoảng lại có yêu ma bò ra từ khe hở, điên cuồng gào thét lên trời, lại như binh sĩ tấn công thắng lợi, cho dù ngay khoảnh khắc sau lại có vô số tiên pháp ập tới.

Trên bầu trời, một loạt tu sĩ Vạn Tiên minh đang bảo vệ nơi này.

Vừa công kích, còn vừa bực tức: “Lũ ma vật chết tiệt này, giết cũng không hết, lại chẳng được lợi gì. Chiến đấu với bọn chúng đúng là phí thời gian.”

Đây là tâm thái của người bình thường, nói sai cũng không phải.

Đại đa số ma vật không có tài nguyên gì.