← Quay lại trang sách

Chương 1288 Lão đại 1

Tức là một khi lộ chuyện, không chỉ mình Ninh Dạ gặp xui xẻo mà là tất cả mọi người.

Con mẹ nó chứ!

Ninh Dạ chửi thầm trong lòng, gương mặt vẫn mỉm cười: “Đúng là không dễ nhưng dẫu sao cũng chỉ là phân thân. Hắc Viêm, ngươi muốn bàn điều kiện với ta cũng được thôi, nhưng đừng hòng lôi nó ra để khống chế ta.”

Hắc Viêm cười quái dị: “Khi xưa ngươi có đối đãi với ta như vậy đâu.”

“Ai da, còn căm tức chuyện đã qua à? Lâu vậy rồi còn nhắc lại làm gì?” Ninh Dạ cợt nhả nói.

Hắc Viêm tức giận: “Lắm lời, ngươi chiếm lợi, đương nhiên rộng lượng rồi. Ông đây chịu thiệt, sao lại không nhớ kia chứ? Ninh Dạ, ngươi muốn bảo vệ bí mật thân phận của mình thì phải đưa một vạn tu sĩ tới cho ông đây ăn thịt...”

Ninh Dạ ngoáy tai: “Ngươi nghĩ hay nhỉ. Đừng nói bây giờ ta không có bản lĩnh lớn như vậy, cho dù có, ngươi có nuốt được không? Ở đây có hạn chế, Niết Bàn trở lên không dễ gì qua được. Ta không biết ngươi đi qua bằng cách nào, nhưng chắc đi lại lần nữa cũng chẳng dễ dàng gì, đúng không?”

“Ngươi thì biết cái gì.” Hắc Viêm hừ lạnh: “Đại năng không cách nào đi qua khe hở Ma Vực này, đương nhiên có nguyên nhân của nó, nhưng vật đổi sao dời, có một số chuyện đang thay đổi.”

“Thay đổi?” Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn Hắc Viêm: “Thay đổi ra sao?”

Hắc Viêm cười lạnh: “Ngươi tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết chắc?”

Được, ngươi không nói, nhưng chẳng lẽ ta không biết đoán?

Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không biết là do Bàn Xà gây ra à?

Vấn đề là nghe giọng điệu của hắn, lần này Hắc Viêm tới Thiên Trung giới không phải hắn đột phá hạn chế của Bàn Xà mà giống như Bàn Xà tự nới lỏng hạn chế.

Vì sao lại như vậy?

Ninh Dạ không ngừng suy nghĩ.

Vừa nghĩ cái thì y đã hiểu.

Bản thể!

Bên phía Nguyên Ma giới phải phối hợp với phân thân Ninh Dạ, vì vậy bây giờ bản thể vẫn nhốt sáu tên ma đầu lại chứ không giết.

Đáng lẽ sáu tên ma đầu đã toi mạng từ năm ngoái, khổ nỗi bản thể không ra tay giết chết, chắc Bàn Xà cũng đang lấy làm lạ.

Bàn Xà mở khe hở này là để vận chuyển hồn phách của thất đại ma đầu, cho chúng đông sơn tái khởi ở Thiên Trung giới, vì vậy không cho đại ma đi vào, tránh động tới Thánh Tôn, nếu thế lúc ma hồn kia xâm nhập khó mà lọt qua pháp nhãn của Thánh Tôn.

Khổ nỗi Ninh Dạ ngừng tay, sáu tên còn lại không chết, hắn cũng hoang mang.

Đại năng như hắn mà phải ở lỳ một chỗ, hiển nhiên không đúng với tác phong bình thường, không khéo thời gian này lại bận đi chỗ khác.

Nói chung do bản thể không hợp tác nên Bàn Xà không còn cách nào, thế là hắn cũng bắt đầu “không hợp tác”, dẫn tới hạn chế được nới lỏng, một số ma đầu cường đại có thể đi vào.

Mẹ nó!

Kế hoạch không sai, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, không ngờ một khe hở “đại năng không thể đi qua” cuối cùng lại nghênh đón cấp Niết Bàn.

Chẳng qua không biết có phải thiên ý dẫn dắt không, tên đầu tiên đi vào lại là bằng hữu cũ Hắc Viêm này.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, con mắt Ninh Dạ đảo một vòng nói: “Hắc Viêm, ta cảm thấy chúng ta có thể bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này.”

Nghe câu nói của Ninh Dạ, Hắc Viêm cười khằng khặc quái dị: “Đúng là cần bàn luận một chú. Yêu cầu của bản tọa cũng không nhiều, đầu tiên là trả lại hết những thứ ngươi từng bắt chẹt bản tọa, sau đó bồi thường thêm một chút. Nếu ngươi thức thời, bản tọa còn có thể tạm thời giữ bí mật cho ngươi, đợi tới lúc ta xâm lấn cũng có thể giữ lại tính mạng ngươi.”

Ninh Dạ nhún vai: “Ta cũng muốn đưa ngươi, nhưng ngươi cũng biết mà, ta chỉ là phân thân, làm gì có đồ gì tốt? Hơn nữa những thứ ngươi đưa ta hồi trước đều được dùng cả rồi, ngay cả chỗ bản thể cũng chẳng còn.”

“Ngươi nói cái gì?” Hắc Viêm Ma Thần trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ không hề ái ngại, thản nhiên nói: “Ta nói bây giờ ta chỉ là một tu sĩ Vạn Pháp, ngươi cảm thấy cấp bậc này thì có thứ gì tốt?”

Hả?

Hắc Viêm trợn mắt: “Ngươi không sợ bản tọa vạch trần ngươi.”

Ninh Dạ gật đầu: “Ta sợ, nhưng ta không có, ta cũng có cách nào đâu.”

Giọng điệu của y rất vô lại, rất có dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Đối phó với loại ma như Hắc Viêm Ma Thần, giảng đạo lý với hắn là vô dụng, biện pháp tốt nhất là chơi trò vô lại, mà bây giờ là minh chứng điển hình: Đúng, ta nợ ngươi mười triệu, ta không quỵt nợ, nhưng ngại quá, ta không có tiền. Ta nằm đây đấy, ngươi cứ xem đó mà làm, ngươi muốn dằn vặt ta thế nào thì thoải mái.

Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm.

Nói lý sợ vô lại.

Hiếm hoi lắm mới có một lần Hắc Viêm Ma Thần nói lý, đột nhiên lại phát hiện đối thủ không chịu nói lý với mình, hắn lập tức ngây ngốc, đờ đẫn, không biết nên làm sao cho phải.