Chương 1289 Lão đại 2
Hắn ngơ ngác nhìn Ninh Dạ: “Ngươi không sợ bại lộ thật à?”
Ninh Dạ vẻ mặt đau khổ đáp: “Ta sợ, nhưng ta có cách nào đâu. Ta chỉ là một tu sĩ Vạn Pháp, sinh sống còn khó nữa là... Ngươi cũng biết tình hình khe hở Ma Vực này mà, nếu ta sống tốt, liệu có lưu lạc tới mức phải cảnh gác bên ngoài cái khe chết tiệt này không?”
Hắc Viêm Ma Thần không biết tình hình của phân thân Ninh Dạ. Ninh Dạ nói vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không phân biệt được là thật hay giả, nhưng hắn vẫn nói: “Không đúng, ngươi phân thần chuyển sinh, có trí nhớ kiếp trước, bản tính lại gian xảo, không lý nào lại sống khó khăn như vậy được.”
“Cũng không tới mức quá khó khăn.” Ninh Dạ đáp: “Ít nhất ở đây ta là lão đại.”
Ninh Dạ giơ ngón tay cái chỉ vào mình, ý nói thật ra ta vẫn trâu bò.
Nhưng làm lão đại ở nơi chim không thèm ỉa thì có tiền đồ gì, lợi ích gì? Hắc Viêm Ma Thần tức tới mức chỉ muốn chửi đổng lên.
Hắn trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi chỉ có chút mục tiêu đó thôi à?”
“Mục tiêu? Cái này thì lớn nha.” Ninh Dạ nghiêm túc đáp: “Nơi này là Thiên Trung giới, là thế giới cấp bảy, ta phân thần chuyển sinh là để tu luyện đạo của Thánh Nhân. Vì vậy phải tu hành từ từ, khổ nỗi trời không chiều lòng người, thế giới cấp bảy... Bản thể của ta còn chưa đạt tới bước này, một phân thân thì sống sao được? Giai đoạn đầu đành phải nhịn thôi. Ngươi cũng từng gặp ta rồi mà, ngươi biết ta nhẫn nhịn rất giỏi.”
Hắc Viêm nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Năm xưa khi mình mới quen Ninh Dạ, y mới là Hoa Luân, Hắc Viêm quan sát Ninh Dạ trưởng thành, nếu bàn về nhẫn nhịn, y đúng là thiên tài.
Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ ông đây phải đợi tới lúc ngươi trưởng thành mới có thể dọa dẫm à? Chỉ e đến lúc đó ngươi lại mặc xác ông đây?
Đột nhiên Hắc Viêm phát hiện mình rất mâu thuẫn.
Cấp bậc của Ninh Dạ quá thấp, không có giá trị lợi dụng; cấp bậc cao thì khó mà bắt chẹt.
Mẹ nó, ta còn tưởng mình phát hiện chỗ tốt lớn bằng trời, kết quả vẫn chẳng có cái mẹ gì cả?
Hắn trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi không đưa ta được cái gì, thế thì ta đành phải tung tin về thân phận của ngươi, ít nhất có thể hả giận!”
Ninh Dạ xua tay: “Ngươi đừng vội mà, ngươi biết ta cũng có năng lực chứ, chẳng qua bây giờ tu vi có hạn, vì vậy không làm được chuyện lớn. Nhưng năm xưa khi còn thấp bé ta đã làm đại sự rồi, vì vậy nếu ngươi đồng ý phối hợp, không chừng vẫn có lợi ích cho ngươi.”
“Phối hợp thế nào? ’
“Thế thì phải xem ngươi muốn ta làm gì.” Ninh Dạ nhún vai: “Cần tu sĩ, cần tài nguyên? Xin lỗi nhé, chỗ ta không có. Tu sĩ Vạn Pháp ở đây còn là thấp, bản thể của ngươi chắc cũng là Nhân Hoàng hả? Đưa ngươi Vạn Pháp chắc ngươi cũng thấy ngứa mắt. Còn tài nguyên, ngươi nhìn cảnh giới của ta là biết rồi, lấy đâu ra tài nguyên?”
“Thế ngươi có cái quái gì, làm được cái mẹ gì?” Hắc Viêm phẫn nộ gào thét.
“Thế mới nói phải bàn bạc.” Ninh Dạ tiếp tục dẫn dắt từng bước một: “Đầu tiên ngươi cứ nghĩ thử xem, ngoài tu sĩ và tài nguyên ra ngươi còn cần gì không? Không khéo ta lại giúp được.”
“Thế à?” Hắc Viêm vuốt cằm. Xét thấy năng lực làm việc của thằng nhãi này cũng không tệ, nếu giao cho y làm một số việc, không khéo sẽ kiếm lợi.
Nhưng Hắc Viêm cũng cảnh giác, ban đầu sẽ không giao việc quan trọng.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, hay là ngươi buông lỏng phòng bị, để ma tộc ta có thể chính thức xâm lấn?”
“Được!” Ninh Dạ thẳng thắn đáp ứng.
Hả?
Đơn giản vậy à?
Hắc Viêm Ma Thần nghi hoặc: “Ngươi có chắc không?”
Ninh Dạ xác định, nhất định và khẳng định: “Ngươi tưởng ta muốn làm công việc này à? Ta cũng chán muốn chết rồi, canh ở cái chỗ chết tiệt này, quan trọng nhất là còn phải bỏ tài nguyên ra ngăn cản ma khí. Ngươi tới đây, thế thì dễ rồi, đại năng Niết Bàn hiện thân, chúng ta không ngăn được, danh chính ngôn thuận rút lui.”
Nghe xong câu này, Hắc Viêm lại ngớ người.
Mẹ, nói thế cũng đúng.
Vấn đề là nếu Ninh Dạ rút lui, chẳng bao lâu sau Thiên Trung giới sẽ phái người khác tới canh phòng, thế thì khe hở Ma Vực này không phải là “của người mình” nữa rồi, cũng tức là mình chẳng được lợi gì?
Còn đám ma vật khác có thể nhân cơ hội tiến vào... Mẹ kiếp, liên quan quái gì tới ông đây?
Hắc Viêm không định dùng “quân cờ” của mình làm lợi cho đám ma đầu khác, hắn vội nói: “Đợi đã, cái này không vội.”
Ninh Dạ mỉm cười chờ đợi.
Hắc Viêm suy nghĩ trong chốc lát: “Đúng rồi, gân đây trong Thiên Trung giới của ngươi có xuất hiện thiên tài gì, kiểu “sinh ra đã biết” ấy?”
Thiên tài?
Sinh ra đã biết?
Mẹ nó, ngươi định nói tới ma đầu chuyển thế à? Hóa ra ngươi cũng biết việc này!
Thời gian vừa qua Ninh Dạ đã bí mật thông báo cho tất cả tu sĩ Thiên Tằm chuyển ính, lưu ý những người sinh ra trong năm ngoái.