Chương 1293 Báo thù không để qua đêm 1
Tiếp theo nữa là khe hở Ma Vực, mọi người đều cho rằng Ninh Dạ đang “chịu khổ” ở đây, lại vướng quy củ của Thánh Tôn nên không ra tay.
Không ngờ hôm nay Tử Cực cung lại đột nhiên ngóc đầu dậy.
Nói vậy là, lần này không phải là Vạn Tiên minh nữa mà là Tử Cực cung?
Vấn đề là vì sao bọn họ lại tới xử lý chuyện này?
Ninh Dạ suy nghĩ cẩn thận, trong lòng đã có phán đoán.
Khe hở Ma Vực có điểm dị thường, chưa chắc Tử Cực Thánh Tôn đã phát hiện, nhưng các loại ma vật như Thiên La Ác Sát xâm nhập, chắc chắn hắn đã biết, hơn nữa còn biết từ lâu rồi. Lúc trước dự đoán chỗ này sẽ xảy ra chuyện cho nên Tử Cực Thánh Tôn nhẫn nhịn, nhưng đã đợi bao năm rồi mà chẳng có chuyện gì xảy ra, chắc Tử Cực Thánh Tôn cũng mất hết kiên nhẫn, vì vậy Tử Cực cung tới đây là để hái đào.
Phải biết trong mấy năm vừa qua, nhờ Ma Hóa Kim Cốt của Thiên La Ác Sát, Ninh Dạ đã kiếm được không ít lợi lộc. Ngoài trả hết nợ nần với Lang Gia các, y còn kiếm được một khoản, đổi hết thành tài nguyên quý giá, nếu không bọn Ninh Dạ cũng không thể tiến bộ nhanh vậy được.
Còn bây giờ Ngân Tinh La Hán tới đây, rõ ràng là cướp lấy cục diện mà Ninh Dạ khổ tâm kinh doanh.
Cái này thì không thành vấn đề, đằng nào thì Ninh Dạ cũng kiếm đủ rồi, chỉ cần báo cho Hắc Viêm một tiếng, mọi chuyện đều được giải quyết.
Vấn đề là làm vậy thì trùng hợp quá?
Mình vừa thoái vị thì khe hở Ma Vực có vấn đề, không còn lợi ích gì, Tử Cực cung lại gặp xui xẻo: Cửu Đại Thánh Tôn không phải kẻ ngu, chắc chắn sẽ nhìn ra vấn đề.
Phải làm sao mới khiến mọi chuyện thật tự nhiên?
Ninh Dạ suy nghĩ một hồi lâu, đã có kế hoạch, nói: “Mời hắn vào đi.”
Một lát sau, Ngân Tinh La Hán đã xuất hiện trên tiên thuyền của Ninh Dạ.
Giọng điệu bất thiện, thấy Ninh Dạ là nói luôn: “Thằng nhãi kia, lớn lối quá nhỉ. Bản tọa tới gặp ngươi mà còn phải đứng ngoài cả nửa ngày để đợi lệnh?”
Hắn có thể trực tiếp đi vào, vấn đề là nơi đây do Thánh Tôn sắp xếp, hắn không dám tùy tiện phá hoại quy củ, nhưng lúc gặp mặt không khỏi trách mắng vài câu.
Ninh Dạ cũng chẳng chịu để yên: “Ngươi có phải bằng hữu của ta đâu, sao ta phải nể tình?”
“Ngươi nói cái gì?” Ngân Tinh La Hán không ngờ y lại kiêu căng như vậy, trong lòng thầm tức giận: “Ngươi muốn chết à?”
Nói đoạn giả bộ định giơ chưởng đập chết Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Có tiền lệ của Vấn Tâm Tiên Tôn đấy, ngươi muốn thử thì cứ làm đi.”
“Ngươi! ’ Ngân Tinh La Hán bị y chọc tức tới mức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng đành nói: “Thánh Tôn có lệnh, tu sĩ Cực Quang đảo canh gác khe hở tám năm nhưng cuối cùng không thể ngăn chặn khe hở, đúng là loại rác rưởi vô dụng. Nể tình các ngươi không làm Ma Vực mở rộng, tạm không xử phạt. Bây giờ lập tức trở lại Cực Quang đảo, giao lại nơi này cho bản tọa đích thân trấn thủ.”
Quả nhiên hắn tới hái đào.
Thời khắc này nghe Ngân Tinh La Hán nói vậy, Ninh Dạ cười lạnh đáp: “Ta vô dụng? Năm xưa đại năng Nhân Hoàng còn chẳng loại trừ được khe hở Ma Vực nào. Sao nào? Ngân La Hán tới rồi là có thể loại trừ?”
Giọng điệu của y không hề e ngại, thậm chí chẳng buồn gọi Ngân Tinh mà gọi thẳng là Ngân La Hán.
Ngân La Hán ghét nhất là người khác lược bỏ chữ “tinh” trong tên của mình, vì chữ “ngân” này đồng âm với chữ “dâm”, năm xưa Ngân Tinh La Hán mới tu hành từng bị người ta cám dỗ, mất hết mặt mũi, chính vì vậy tất cả những ai có mâu thuẫn với hắn đều gọi hắn là Ngân La Hán, ám chỉ chữ “dâm”.
Chỉ có bọn tiểu bối không dám xưng hô như vậy, chỉ có thể gọi Ngân Tinh.
Không ngờ bây giờ Ninh Dạ cũng dám gọi hắn là Ngân La Hán.
Con mẹ nhà ngươi!
Ngân Tinh La Hán hung hãn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ở đây ngươi có thể xưng vương, nhưng tới lúc ra ngoài, ngươi không may mắn như vậy đâu.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi có giỏi thì giải quyết xong khe hở Ma Vực này rồi nói. Đừng để lúc ta ở đây thì không sao, ta đi rồi thì lại có chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Ngân Tinh La Hán giận dữ.
Ninh Dạ đã chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Ngân Tinh La Hán: “Ngân La Hán, đừng trách ta không nhắc ngươi. Trái cây của Ninh Dạ ta không dễ hái như vậy đâu! Ngươi muốn nhận lợi ích từ tay ta, cẩn thận gai nhiều rách miệng!”
Nói xong đã truyền lệnh cho toàn đảo: “Tất cả tu sĩ Cực Quang đảo nghe lệnh, cho các ngươi một ngày chuẩn bị, dọn dẹp hành lý, thu thập tất cả tài nguyên, khởi hành về Cực Quang đảo. Từ mai trở đi nơi này không thuộc về chúng ta nữa.”
Nói xong chắp tay với Ngân Tinh La Hán: “Ngân La Hán, Cực Quang đảo ta phụng lệnh rời khỏi, nhưng thứ chúng ta nên lấy thì vẫn phải lấy, không phiền ngài ra tay. Mời về đi, mai đến tiếp quản là được.”