← Quay lại trang sách

Chương 1294 Báo thù không để qua đêm 2

Ngân Tinh La Hán cười lạnh nhìn y: “Thu thập thì cần gì một ngày? Ninh Dạ, chắc chắn là ngươi định giở trò đúng không?”

Ninh Dạ ngẩng đầu lên nói: “Ít nhất bây giờ nơi này vẫn do ta nắm giữ. Sao nào? Đường đường Ngân Tinh La Hán còn phải dựa vào bố trí của ta mới có thể đột phá được với khe hở Ma Vực? Hay ngài thấy sợ hậu chiêu của một tu sĩ Vạn Pháp như ta? Nếu không yên lòng, có cần ở lại đây xem thử không?”

Ngân Tinh La Hán bị hắn chọc cười: “Ta lại phải sợ bố trí của một thằng nhãi như ngươi? Được, ngươi có bố trí gì thì cứ làm xem nào, bản tọa chống mắt lên chờ!”

Hắn cũng là người sĩ diện, Ninh Dạ nói vậy, nếu hắn còn ngại bố trí của Ninh Dạ, thậm chí trông chừng y, thế chẳng hóa ra mình sợ Ninh Dạ? Đồn ra ngoài khéo người ta cười rụng răng.

Cấp sáu sợ cấp ba, nhìn chằm chằm không tha?

Ngân La Hán ngươi càng ngày càng kém cỏi.

Vì vậy hắn không ở lại, trực tiếp rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng Ngân Tinh La Hán rời khỏi, Ninh Dạ cười lạnh một tiếng.

Đúng, y cố ý khích tướng Ngân Tinh La Hán, cố ý khiến Ngân Tinh La Hán cho rằng tất cả mọi chuyện diễn ra tiếp theo đều do mình cố tình sắp xếp: Nếu ngươi không thể che giấu được chuyện trùng hợp này, thế thì không cần trùng hợp nữa.

Ông đây cố tình bẫy ngươi đấy!

Phơi bày âm mưu ngay trên mặt bàn, nghi vấn cũng hóa thành hư vô.

Hôm sau trời vừa sáng, Ngân Tinh La Hán đã dẫn người của Tử Cực cung đi tới, thấy toàn bộ Dạ Quang đảo đã trống rỗng.

Ngay cả Khổ Lâm Tịnh Thổ cũng thật sự hóa thành “tịnh thổ”.

Thấy cảnh này, Ngân Tinh La Hán cười lạnh.

Bọn họ đã dám tới hái trái cây, đương nhiên cũng thăm dò tất cả, bao gồm cả chuyện Khổ Lâm Tịnh Thổ. Ninh Dạ có dỡ bỏ thì đã sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết đường dựng lại.

Dù sao sao chép cũng dễ hơn phát minh.

Ninh Dạ chỉ có chút thủ đoạn đó thôi thì hắn cũng chẳng cần hao phí tâm tư làm gì.

Tiếp đó Ngân Tinh La Hán không hề nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ bắt tay vào làm việc.

Thậm chí còn đắc ý nhìn về phương xa: “Ninh Dạ, cứ cho ngươi tiêu dao một thời gian, đợi xong việc ở đây, bản tọa sẽ cho ngươi hưởng thụ một phen.”

Đám mây xa xa.

Ánh mắt nhìn xuyên tầng mây, cứ như chạm cùng ánh mắt Ngân Tinh La Hán.

Ninh Dạ thu ánh mắt, cười nói: “Vốn dĩ trong các lệnh cho ta tới trấn thủ Cực Quang đảo, không ngờ mới ở Cực Quang đảo hơn một năm lại phải đến nơi này đợi tám năm, bây giờ từ biệt cũng coi như giải thoát.”

“Giải thoát?” Lang Diệt hừ một tiếng khỏi lỗ mũi: “Mấy năm nay mọi người diệt ma thu Kim Cốt, sinh sống vui vẻ biết bao, sao lại nói là giải thoát.”

“Canh gác ở bảo địa là có thể một bước lên trời, thế thì đại năng đâu đâu chẳng có? Kẻ cố thủ một chỗ, an phận trong góc, thế thì thành tựu cũng chỉ có hạn, phải đưa mắt nhìn lâu dài.”

Câu này không phải là Ninh Dạ nói mà là Hiên Viên Long.

Xét theo kiến thức khí độ, đúng là hắn cao hơn Lang Diệt nhiều.

Giang Tiểu Phàm gật đầu nói: “Sư bá nói đúng lắm, sư phụ cũng từng nói, thứ dễ giam cầm chúng ta nhất không phải khổ sở và lao tù mà là ngồi một chỗ hưởng phúc. Canh gác một mỏ vàng, đương nhiên được nhiều tài nguyên, nhưng cũng mất đi chí tiến thủ. Bây giờ cũng đủ rồi, đã đến lúc cần đi.”

Diệp Cô cười nói: ” Ngươi là đệ tử tốt của sư phụ ngươi, nhưng vẫn tiếc chứ. Tuy nói vậy nhưng nhìn người khác cướp đi lợi ích của mình, cuối cùng trong lòng vẫn uất ức.”

Lang Diệt còn nói: “Bọn chúng còn biết bố trí Khổ Lâm Tịnh Thổ nữa. Ninh thiếu gia, trận pháp này là ngươi sáng tạo, người của Tử Cực cung cũng không biết, đừng nói với ta ngươi không có suy nghĩ gì.”

Ninh Dạ cười phá lên: “Không có gì lạ, bên dưới nhiều người, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn. Huống chi thủ hạ của chúng ta còn có không ít người vốn ở bên Vạn Tiên minh. Thân ở Tào... à, thân ở Lang Gia các mà lòng ở phe đối địch, cũng rất bình thường thôi, thêm hứa hẹn về lợi ích nữa thì càng dễ làm.”

Nghe y nói vậy, ngược lại bọn Lang Diệt lại an tâm.

Không cần hỏi, Ninh Dạ đã biết hết rồi.

Hiên Viên Long nói: “Nếu Ninh thiếu gia đã có tính toán, thế thì dễ làm rồi. Là ai? Để ta xử lý.”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Không cần ngươi ra tay, đợi sau này xảy ra chuyện, sẽ tự có người trừng trị bọn chúng thay chúng ta.”

Diệp Cô nghe được ý của y: “Khổ Lâm Tịnh Thổ có vấn đề?”

Ninh Dạ cười nói:” Trận pháp là bọn chúng bố trí, nếu là giả, bọn chúng cũng phát hiện ra, sao ta lại làm giả được?”

Y chỉ nói một nửa, đoạn sau thì ngừng, khiến mọi người trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Lang Diệt đã nói: “Được rồi, lão đại muốn giữ bí mật, thế thì giữ bí mật thôi. Nếu vậy, chúng ta có ở lại đây cũng vô ích, đi thôi.”