← Quay lại trang sách

Chương 1295 Ác Sát Ma Tổ 1

Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù Ninh Dạ có dùng thủ đoạn gì cũng phải đợi thêm một thời gian, không thể nào vừa đi đã chơi đòn ngầm, vì vậy không có kịch hay để xem.

Nào ngờ Ninh Dạ lại nói: “Đi vội thế làm gì? Đợi xem trò vui.”

Xem trò vui?

Ngay cả người thông minh nhất như Diệp Cô cũng giật mình: “Lão đại, không phải chứ? Xử lý bọn họ luôn à? Chẳng phải ngươi luôn nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, âm mưu tu sĩ kế sách trăm năm à?”

Ninh Dạ cười lạnh: “Thi thoảng ta cũng không để thù hận lại qua đêm, không mong gì khác, chỉ muốn được sảng khoái!”

Theo lời nói của Ninh Dạ, chỉ thấy bên dưới đột nhiên có biến hóa.

Một luồng ma khí ngất trời bốc lên, nương theo đó là tiếng cười điên dại: “Ha ha ha ha, cuối cùng cũng đợi được, cơ hội ngàn năm có một đây rồi! Lũ trẻ kia, theo bản tọa nào!”

Chỉ thấy trong khe hở Ma Vực có vô số ma vật ầm ầm lao ra, xung phong ngợp trời.

Từng luồng ma diễm kinh thiên bốc lên ngập trời, còn có không ít ma đầu cường đại trực tiếp xuất hiện.

Khe hở Ma Vực, bộc phát!

Khi khe hở Ma Vực bộc phát, Ngân Tinh La Hán còn đang tu hành trong cung điện của mình.

Hắn là đại năng Nhân Hoàng, đương nhiên không phải làm mấy chuyện lặt vặt này. Hơn nữa lần này hắn còn mang theo hai vị tu sĩ Niết Bàn, đủ để trấn thủ nơi này: Khe hở Ma Vực này chỉ cho Vô Cấu đi qua là cùng, hoàn toàn không đáng sợ.

Cho nên khi bên ngoài dấy lên ma khí ngất trời, tiếng la hét vang lên tứ phía, Ngân Tinh La Hán còn không mấy để ý, chỉ cảm thấy người dưới quá vô dụng, chỉ là tiểu ma mà để chúng gây ra thanh thế dữ dội như vậy.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra không đúng.

Độ đậm đặc của ma khí đột nhiên tăng cường, áp lực khổng lồ cũng ập tới.

Cảm giác đó giống như là...

Không tốt!

Trong lòng Ngân Tinh La Hán bỗng dâng lên cảm giác uy hiếp khổng lồ, vội vàng xông ra.

Chỉ thấy trên đảo đã xuất hiện mấy tên đại ma, đang giao thủ về phía hai tu sĩ Niết Bàn mà hắn mang đến.

Tu sĩ Niết Bàn?

Sao tự nhiên Niết Bàn lại đi qua khe hở được?

Ngân Tinh La Hán không sợ Niết Bàn, vấn đề là bản thân việc này mang ý nghĩa khác thường, hơn nữa nếu suy rộng ra, Niết Bàn đến được, thế đại ma cấp Nhân Hoàng thì sao?

Hắn mới nghĩ tới đây, chỉ thấy trong khe hở Ma Vực có một ma ảnh hùng mạnh hiển hiện, hắc hôả vô tận khuấy động chân trời.

Nhân Hoàng!

Quả nhiên là ma đầu cảnh giới Nhân Hoàng.

Ngân Tinh La Hán mắng thầm một tiếng, đã đánh ra một khoảng tinh không rực rỡ, bao phủ ma đầu kia.

Tiếc là ma đầu kia đã chuẩn bị trước, ma khí vô tận xông lên ngợp trời, ngăn cản tinh không, cười dài nói: “Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra còn có một Nhân Hoàng trấn thủ. Nhưng vô dụng thôi...”

Theo tiếng nói của đại ma, chỉ thấy trong Ma Vực lại có ma triều xao động, một ma đầu cường đại đã lao ra khỏi khe hở.

Ma đầu này cực kỳ khổng lồ, thân thể chèn tắc cả khe hở Ma Vực, khiến cho nó không thể không duỗi bốn cánh tay ra trước, tóm lấy khe hở Ma Vực, xé ngang sang bên, xoạt xoạt xoạt, khe hở Ma Vực bị hắn xé rộng ra.

Hắn như con côn trùng nhúc nhích, không ngừng “ủn” thân thể ra ngoài, miệng còn hò hét: “Hắc Viêm, giúp ta một tay!”

Hắc Viêm Ma Thần ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Đã nói với ngươi rồi, ngươi cứ luyện thể mãi lại thành tai hại, luyện thân thể lớn như vậy thì có tác dụng gì, không thể thu nhỏ lại được, qua khe hở Ma Vực mà cũng bị kẹt. Ha ha!”

Con cự ma côn trùng kia cả giận nói: “Con mẹ nó, ngoài chế nhạo ông đây ra ngươi không biết làm cái gì khác à? Đợi ta chui ra được, ta muốn xem xem ai ngăn được ta!”

Nói xong lại rướn người lên, lại một đoạn thân thể vươn ra.

Ngân Tinh La Hán lo lắng tới mức toàn thân ngứa ngáy, giơ một tay hóa thành ngọn núi vô biên đè xuống, nhưng đánh lên đầu con cự ma kia không khác gì viên đã nhỏ gõ nhẹ một cái, đối thủ hoàn toàn không cảm giác, ngược lại phẫn nộ gào thét lên bầu trời, hai cánh tay cùng duỗi ra, dài tới vạn trượng, đánh về phía Ngân Tinh La Hán.

Ngân Tinh vừa la hét vừa thi triển tiên pháp chống cự, hét lên bầu trời: “Ninh Dạ, ngươi dám ám toán ta!”

Hắn biết Ninh Dạ còn chưa đi khỏi, chắc chắn chuyện này là Ninh Dạ giở trò.

Nhưng hắn không ngờ Ninh Dạ lại dám làm quyết liệt đến vậy.

Chẳng lẽ y không sợ Cửu Đại Thánh Tôn gây sự với mình à?

Nhưng bây giờ hắn cũng chẳng rảnh tay nghĩ tới chuyện Cửu Đại Thánh Tôn có hỏi tộ Ninh Dạ hay không, ma đầu xâm lấn quy mô lớn, đã làm nhiễu loạn hoàn toàn trận tuyến của hắn.

Thời khắc này hai đại năng Nhân Hoàng đồng thời phát lực, một người trấn áp Ngân Tinh, một kẻ kéo rộng khe hở Ma Vực.