Chương 1302 Ứng đối mạnh mẽ
Tất cả mọi chuyện, Ninh Dạ đều không nói dối.
Vì đây vốn là một trong những nội dung hợp tác giữa y và Hắc Viêm. Năm xưa y gieo hạt giống “ánh sáng chính đạo” giờ dùng phương thức này thu về. Hơn nữa có danh nghĩa này, sau này y có thể quang minh chính đại thi triển Quang đạo.
Đôi bên bắt tay hợp tác, Tử Cực cung lại chen ngang, đương nhiên va vào mũi kiếm.
Ninh Dạ không cần làm gì, chỉ cần tháo trận pháp của mình ra, ai tới là người đó chịu xui!
Nghe Ninh Dạ trình bày xong, Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói: “Tóm lại chuyện hôm nay là vẫn là vì ngươi? Vì lòng tham của một mình ngươi nên ma tộc xâm lấn!”
Ninh Dạ cười nói: “Thánh Tôn có chắc là lòng tham của một mình ta không?”
“To gan!” Tử Cực Thánh Tôn gầm lên như sấm, trên bầu trời đã xuất hiện ánh sáng lôi kiếp.
Lang Gia Thánh Tôn đã nói: “Tử Cực, đủ rồi, đừng nổi nóng với trẻ con. Hành động của Ninh Dạ cũng không có gì không thích hợp. Hắn đâu có cấu kết với ma tộc!”
“Nhưng hắn biết hành động của mình sẽ gây ra điều gì!” Tử Cực tức giận nói.
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không biết. Ta chỉ biết chắc chắn ma tộc sẽ xâm lấn, ai ngờ Ác Sát Ma Tổ lại đột nhiên nhô ra.”
“Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận sai phạm của ngươi!”
“Sai phạm gì? Sai phạm vì trấn thủ khe hở Ma Vực tám năm không có sai sót gì à? Trong thời nào thì tính thời đó, khi Ninh Dạ ta ở Dạ Quang đảo, ta dốc toàn lực không để nó xảy ra chuyện. Sau khi ta đi rồi thì chuyện ở đó có trời long đất lở gì đi nữa, chỉ cần không phải ta cấu kết gây ra, thế thì có liên quan gì tới ta? Không thể vì tướng lĩnh trấn thủ có công, nhưng không có lỗi mà bị điều đi khiến cho thành trì thất thủ, kết quả lại không trách cái kẻ đi nhận mà trách thành sai lầm của lão tướng? Nếu Ngân La Hán không tham lam, không bố trí Khổ Lâm Tịnh Thổ trận, vốn cũng chẳng có mấy chuyện này. Chư vị Thánh Tôn minh giám, chuyện này, Ninh Dạ làm sai ở đâu?”
Mấy câu nói này khiến mọi người á khẩu không trả lời được.
“Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ!” Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói: “Đạo của tu hành, không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi là được.”
“Nhưng chỉ cần lòng mang chính nghĩa, thì thiên đạo che chở, vạn sự đều thành!” Ninh Dạ nghiêm túc đáp lời.
Sau câu trả lời của y, chỉ thấy kiếp lôi đầy trời biến mất, hóa thành hào quang cát tường vô biên hạ xuống, rơi lả tả vào người Ninh Dạ.
“Khí vận thiên đạo? Không thể nào?” Tử Cực kinh hãi hét lên.
Chỉ thấy khí thế của Ninh Dạ tăng vọt, rất tự nhiên bắt đầu quá trình xung kích cảnh giới Vô Cấu.
Tu hành không tới ba mươi năm đã được khí vận thiên đạo gia thân, xung kích Vô Cấu, cảnh tượng này ngay cả Tử Cực Thánh Tôn cũng kinh hãi.
Tốc độ tu hành không phải nguyên nhân khiến hắn kinh hãi, khí vận thiên đạo che chở mới là.
Đối với đại năng như Thánh Tôn, tu vi tới bước như họ, hoặc đi nghịch thiên, hoặc là thuận thiên.
May mà Cửu Đại Thánh Tôn không phải vị Thánh Nhân năm xưa, đều là người thuận theo mệnh trời, chính vì vậy tuyệt đối không tùy tiện làm hại người được khí vận che chở, vì điều này mang ý nghĩa làm tổn hại khí vận công đức của bản thân, cũng như lúc trước Ninh Dạ không muốn giết Phong Vân Liệt.
Nếu nói những lời lúc trước của Ninh Dạ chỉ là dùng lý lẽ thuyết phục, thế thì bây giờ là dùng uy thế trấn áp.
Đối với Thánh Nhân, chỉ nói lý không thôi chưa đủ, còn phải có chỗ dựa, còn phải khiến họ e ngại.
Bây giờ Ninh Dạ có lý lẽ, có Lang Gia các làm chỗ dựa, có chỗ dựa thiên đạo còn lớn hơn nữa, cứ như vậy cho dù Tử Cực Thánh Tôn muốn bất chấp tất cả giết chết hay trách phạt Ninh Dạ, hắn cũng phải suy rất nhiều lần.
Còn đối với Ninh Dạ, chuyện hôm nay không chỉ giải quyết được Ngân La Hán, còn danh chính ngôn thuận sử dụng Quang đạo, thăng cấp lên Vô Cấu, sau này làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Thời khắc này thấy khí vận thiên đạo gia trì, Lang Gia Thánh Tôn cười ha hả: “Ha ha ha ha, thật không ngờ đấy, không ngờ Ninh Dạ nhà ngươi lại trở thành thiên quyến. Không tệ, không tệ, nếu thiên đạo đã tán thành, thế thì còn gì để nói nữa. Chuyện này kết thúc ở đây thôi.”
“Kết thúc đi.” Những Thánh Tôn khác cũng dồn dập đáp lời.
Chín vầng thái dương biến mất.
Ba ngày sau.
Cực Quang đảo.
Trong gian tĩnh thất, Ninh Dạ đang đả tọa, một làn sương đen lượn lờ xuất hiện.
Huyễn hóa thành hình dạng Hắc Viêm, cười khà khà nói: “Thằng nhãi được lắm, đúng là chỉ có ngươi mới có thể lừa gạt qua được chuyện này.”
“Ngươi cũng không tệ, không ngờ còn kéo cả Ác Sát Ma Tổ tới.” Ninh Dạ cười nói: “Hưởng lợi nhiều chứ?”
Hắc Viêm hừ một tiếng: “Chịu bao nhiêu thiệt thòi ở chỗ ngươi, cũng phải được lợi một chút chứ.”