← Quay lại trang sách

Chương 1304 Ninh Tiện 2

Ý chí của y cao xa hơn. Kim hành chẳng qua chỉ là tiểu đạo, bản thân không hứng thú gì, lôi ra dọa Hắc Viêm chút thôi là đủ.

Đương nhiên, cũng không phải y hù dọa, thực ra y đã nghĩ xem ai hợp với đạo này.

Hiên Viên Long!

Đạo về Kim hành mạnh nhất là ở luyện thể, Ma Hóa Kim Cốt của Thiên La Ác Sát đúng là vật chất cứng rắn nhất trong thiên hạ, vạn pháp bất xâm.

Hiên Viên Long cũng đi theo đường luyện thể, cực kỳ thích hợp với đạo này, lại thêm lúc trước kiếm được nhiều Ma Hóa Kim Cốt như vậy, đem đi luyện thể, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả.

Nhưng Ninh Dạ sẽ không nói chuyện này cho Hắc Viêm.

Thấy thủ đoạn của Ninh Dạ như vậy, Hắc Viêm cũng bái phục: “Được rồi được rồi, Ninh đại thiếu gia của ta ơi, ta biết ngươi lợi hại rồi, ta không làm gì được ngươi. Nếu đã thế, ngươi còn gọi ta tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là đòi nợ ngươi rồi.” Ninh Dạ cười nói.

Lần trước Hắc Viêm hứa cho y hai khối Chứng Đạo Ma Hài, kết quả mới cho Ninh Dạ một khối, dùng lên người Thiên Cơ. Thời gian vừa qua Thiên Cơ đang mượn cơ hội này xung kích lên Nhân Hoàng, vừa hay Ác Sát Ma Tổ ban bố Kim đạo, Ninh Dạ định tiện đường dùng sang cả Thiên Cơ.

Còn một khối nữa, Hắc Viêm hứa dùng đại ma khác trao đổi, vốn dĩ hắn định dùng chuyện khe hở này để ngụy biện, nói là ta đưa ngươi cả Ma Tổ rồi cơ mà, ngươi không diệt được thì là vấn đề của ngươi chứ. Nhưng bây giờ hắn đã biết Ninh Dạ không dễ chọc, không dám lên tiếng ngụy biên nữa.

Chỉ có thể cười khổ: “Khe hở mất rồi, ngươi bảo ta trả nợ thế nào đây?”

“Ta không cần ngươi trả nợ, ta chỉ cần ngươi nhận một người làm đồ đệ.”

“Nhận đồ đệ?” Hắc Viêm ngớ người.

Thế này là sao?

Hắc Viêm vội vàng nói: “Bây giờ ta chỉ là một chút nguyên thần, còn chưa thể qua lại tự nhiên trong Thiên Trung giới, ngươi bảo ta nhận đồ đệ? Thật quá nực cười.”

“Không sao.” Ninh Dạ nói: “Ta đã chuẩn bị một bộ thân thể cho ngươi, ngươi có thể qua lại tự nhiên trong giới này. Chẳng phải ngươi luôn trông ngóng chính giới phồn hoa ư? Lần này có thể vui chơi thoải mái rồi.”

Nói xong đã lấy một bộ thân thể ra ném cho Hắc Viêm.

Đây là thân thể hắn luyện hóa riêng cho Hắc Viêm, Hắc Viêm trực tiếp tiến vào, khoảnh khắc sau đã biến thành một nam nhân phong độ, trông cũng anh tuấn tiêu sái.

Hắc Viêm khá ưa thích thân thể này, trong lúc nhất thời cũng không nỡ bỏ qua, bèn hỏi: “Nhận ai làm đồ đệ?”

Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, đưa tin tức vào: “Bây giờ người này đang ở Tiểu Thanh sơn, ngươi chỉ cần qua đó, nhìn thấy, ngươi sẽ biết hắn là ai. Từ giờ trở đi, danh hiệu của ngươi là Hắc Hỏa Thượng Nhân, tên thật là Ô Thanh Viêm.”

“Còn chuẩn bị cả tên cho ta rồi.” Hắc Viêm làu bàu.

Tiểu Thanh sơn.

Hắn hoang mang nằm trong khu rừng, nhìn bên bầu trời.

Ta là ai?

Ta tên là gì?

Vì sao ta không nhớ ra?

Hắn khổ sở nhìn bốn phía, khổ nỗi không thể nhớ ra quá khứ của bản thân.

Đúng lúc này, cách đó không xa có một con mãnh hổ lặng lẽ xuất hiện.

Thấy con mãnh hổ này, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.

Toi rồi, là Thiết Cốt Liệt Xỉ hổ, yêu thú cấp bậc Vạn Pháp.

Quái lạ, sao ta lại biết cái này?

Hắn không kịp suy nghĩ, lùi lại phía sau.

Nhưng hắn vừa lùi, Thiết Cốt Liệt Xỉ hổ lại nổi hứng thú, bước từng bước tới gần.

Chết tiệt, chết tiệt, bản tọa nên làm gì đây?

Ơ? Sao ta lại xưng là bản tọa?

Rốt cuộc ta là ai?

Mẹ nó, không nhớ ra được!

Hắn thầm lo lắng, lúc này dưới chân Liệt Xỉ hổ đã sinh ra phong vân, há miệng gầm một tiếng về phía hắn, một luồng yêu phong cường đại ập tới, mùi tanh hôi khiến hắn chỉ muốn ngất.

Khoảnh khắc sau hổ yêu đã vồ tới, há miệng cắn về phía hắn.

Mạng ta xong rồi!

Hắn thầm kêu rên, giơ cánh tay lên.

Rắc!

Hổ yêu đã cắn vào tay hắn, tiếp đó hai bên cùng ngớ người.

Rắc rắc rắc rắc.

Kết quả là hàm răng của hổ yêu tan nát rơi đầy đất.

Còn ta không sao?

Hắn nhìn cánh tay mình.

Hóa ra cánh tay ta cứng tới vậy cơ à?

Ta là người tu tiên?

Nhưng mà... tiên pháp đâu?

Tiên pháp của ta đâu? Ta không nhớ ra!

Ta quên mất tiên pháp của ta rồi.

Trong lòng hắn kêu rên, hạ quyết tâm, dứt khoát ôm lấy con hổ yêu kia, tay đấm chân đá.

Tiên pháp thần thông gì gì đó đó đều không nhớ, hắn dứt khoát dùng thân thể cứng rắn của mình đánh lấy đánh để, trong cơ thể hiện lên từng luồng tinh quang, sau đó lại hóa thành khí đen tiêu tan.

Hắn ra sức đánh đánh đập đập, hổ yêu bị hắn nện cho không chịu nổi nữa, cuối cùng phát ra tiếng kêu xin tha.

Đáng thương thay, dẫu sao nó cũng là hổ yêu Vạn Pháp, thế mà lại bị một người chẳng biết tiên pháp đánh cho hết đường chống cự.