Chương 1305 Nguyệt Hoa Thương Hội 1
Khổ nỗi tên này chẳng khác gì kẻ điên, làm lơ lời kêu rên của nó, vừa đánh còn vừa mắng: “Ngươi xin cái chó gì, ngươi tưởng ngươi đầu hàng thì bản tọa bỏ qua cho ngươi chắc? Cái loại như ngươi có làm thú cưỡi của bản tọa cũng chẳng xứng, chết đi cho ta, chết đi cho ta!”
Hắn vừa hét vừa đấm xuống như mưa, mãi tới khi nện con hổ yêu thành thịt nát mới dừng tay.
Tiếp đó trong lòng thả lỏng, kiệt sức ngã ngồi xuống.
Hắn cảm thụ khí thế trong cơ thể một chút rồi lắc đầu nói: “Hình như rất yếu, xem ra không mạnh lắm, hơn nữa cũng chỉ là cảnh giới Vạn Pháp mà thôi. Nhưng ít ra ta còn là tu sĩ... Chết tiệt! Rốt cuộc ta là ai?”
Hắn ôm đầu kêu rên.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tốt quá rồi, đồ đệ ngoan, hóa ra con đang ở đây.”
Cái gì?
Hắn kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một nam nhân phong độ bước ra khỏi khu rừng, đang mỉm cười nhìn mình.
“Ngươi là...” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Ta là sư phụ của con, Hắc Hỏa Thượng Nhân.” Đối phương mỉm cười.
Hắc Hỏa Thượng Nhân?
Hắn nhìn đối phương với vẻ khó hiểu: “Ta...”
Đối phương giơ tay: “Không cần nói, ta biết con mất ký ức rồi. Con trúng thủ đoạn của Hồng Sương Độc Phụ, nguyên thần bị tổn hại, dẫn tới mất ký ức, không nhớ được ta cũng không sao.”
Hắn căng thẳng lùi lại phía sáu một bước.
Hắc Hỏa khẽ mỉm cười: “Con vẫn cảnh giác như vậy, nhưng cũng đúng thôi. Con xem này.”
Hắc Hỏa Thượng Nhân nói xong, một luồng lực lượng vô hình đã trói lấy hắn, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Hắc Hỏa Thượng Nhân mỉm cười: “Thấy chứa? Nếu ta muốn giết con thì chỉ dễ như trở bàn tay thôi. Vì vậy không cần lo lắng, cũng không cần nghi ngờ. Con là đồ đệ chúng ta, sao ta lại hại con được?”
“Sư... sư phụ.” Hắn đã bớt nghi ngờ, lắp bắp nói: “Xin hỏi tên họ đệ tử là gì?”
Hắc Hỏa Thượng Nhân đã nói: “Con tên Ninh Tiện, Tiện trong “ti tiện”. Năm xưa khi ta gặp con, con chỉ là một tên ăn mày ven đường, là ta đã nhận con, truyền cho con tiên pháp, đối xử với con như con trai ruột. Con tự thấy mình xuất thân thấp hèn, nên lấy Tiện làm tên, lập lời thề sẽ nghịch thiên cải mệnh, từ nay không còn ti tiện. À đúng rồi, tên thật của ta là Ô Thanh Viêm, nhưng con cứ gọi ta là sư phụ thôi.”
Nói xong câu này, trong lòng đắc ý.
Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, ngươi bảo ta nhận đồ đệ à?
Được, ta đặt cho hắn là Ninh Tiện đấy, cho ngươi tức chết.
Đây coi như sở thích biến thái của hắn.
“Ninh Tiện, hóa ra ta tên là Ninh Tiện.” Hắn sờ lên đầu, quái lạ, sao ta phải sờ đầu? Sau đó hắn cúi người quỳ lạy: “Bái kiến sư phụ!”
“Vậy mới đúng chứ, đồ đệ ngoan, đi theo ta.” Hắc Viêm vẫy tay, một luồng mây gió cuốn lấy đệ tử của mình, nhanh chóng đi khỏi.
Trận chiến ở Dạ Quang đảo đã khiến Ninh Dạ thật sự vang danh, Tử Cực Thánh Tôn thì tổn thất nặng nề.
Then chốt nhất là mất Ngân Tinh La Hán.
Đây là một vị Nhân Hoàng, mỗi môn phái trong Cửu Đại Tiên Môn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Năm xưa bẫy Vạn Tiên minh, y hại chết mấy vị Niết Bàn đã là thủ đoạn kinh người, lần này còn bẫy chết một vị Nhân Hoàng.
Tuy sau đó Tử Cực cung công bố Ngân Tinh La Hán liều mình chống cự Ma Vực xâm nhập, anh dũng hy sinh, trung nghĩa vô song, nhật nguyệt chứng giám... nhưng ai mà chẳng biết, chân trước ngươi vừa nhận việc của Ninh Dạ, chân sau là ngỏm củ tỏi, khó khăn lắm mới để tàn hồn chạy trốn, giờ chẳng rõ tung tích, ở đâu không biết, ngươi nói là chống cự Ma Vực? Có quỷ mới tin.
Vì vậy ai ai cũng biết chắc chắn chuyện này có liên quan tới Ninh Dạ, nhưng Cửu Đại Thánh Tôn còn không đối phó với y, đương nhiên những người khác càng không thể làm gì.
Kết quả là cứ như vậy, những ngày tháng tiếp theo rốt cuộc Ninh Dạ cũng có thể tiêu dao.
Đợt tiêu dao này là suốt mười lăm năm.
Tu sĩ Cực Quang đảo yên ổn sinh sống tu hành mười lăm năm, hầu như không gặp sóng to gió lớn gì, ngược lại Lang Gia các nhờ đó chiếm được quần đảo Hàn Lăng, Vạn Tiên minh cũng không dám tới đòi.
Lúc rảnh rỗi, thi thoảng Ninh Dạ lại ra ngoài dạo chơi, đương nhiên bên cạnh cũng không thiếu bóng dáng Lâm Lang Trì Vãn Ngưng.
Nhật Diệu các rất ngứa mắt với chuyện này, mấy lần muốn điều hai thiên nữ đi: Ninh Dạ nổi tiếng mấy đi nữa cũng không phải đệ tử nhà mình, heo tốt mấy đi nữa cũng không thể trơ mắt nhìn nó gặm cải trắng nhà mình được.
Khổ nỗi hai cô gái cực kỳ kiên quyết, bất luận điều các cô đi đâu cũng lượn một vòng trở lại, không được nữa thì trực tiếp kháng lệnh. Chuyện này khiến toàn bộ Nhật Diệu các chỉ muốn hộc máu, không biết bao nhiêu thiếu niên anh tài ngửa mặt rơi lệ, chửi mắng thời thế bất công.
Ngoài chuyện tu hành du lịch cùng ba cô gái, thi thoảng Ninh Dạ cũng đi dạo cùng những tu sĩ Thiên Tằm chuyển sinh khác, xem như “tăng cường” nhân duyên.