Chương 1306 Nguyệt Hoa Thương Hội 2
Do thường xuyên phải đại chiến và chuyện của Trì Vãn Ngưng, tuy danh tiếng của Ninh Dạ rất cao nhưng quan hệ lại rất ít.
Trong đó chủ yếu là tìm kiếm bảo vật.
Trong giới tu sĩ, rất nhiều người trước khi chết sẽ niêm phong gia sản, lưu lại công pháp và bảo vật, cái gọi là “chờ người hữu duyên” chính là như vậy.
Do đó, các đại tu giới có không ít “bí cảnh”, cho dù bí cảnh cũ bị khoét sạch, vẫn có bí cảnh mới xuất hiện.
Chẳng qua giá trị thì không được ly kỳ như trong truyền thuyết.
Có kẻ lòng tự tôn cao, cho dù mới Hoa Luân cũng dám lưu lại kho báu, thi thoảng được người săn bảo vật tìm ra, chỉ có thể mắng một câu chó má, ông đây tu vi Vô Cấu, lại đi trộm mộ một tên Hoa Luân, cũng như phú hào ngàn tỉ lại trộm mấy đồng tiền lẻ.
Còn đối với Ninh Dạ, tất cả những bí cảnh này đều là vô nghĩa, nhưng cũng coi như một thú vui tiêu khiển, lại thêm mọi người cũng phải tìm lý do cho chuyện tăng cường thực lực, vì vậy trong mấy năm qua có không ít tu sĩ Thiên Tằm mượn cớ “bí cảnh” để “phát tài”, thực lực tiến bộ nhanh chóng.
Tính toán thời gian, chuyển sinh đến giờ cũng đã bốn mươi năm mươi năm, bản thể đã dọn dẹp xong Nguyên Ma giới, lại tiếp tục bước lênh hành trình dài dằng dẵng.
Phân thân tu sĩ, ngoài Ninh Dạ ra cũng có một số thiên tài đã trở thành Vô Cấu.
Ví dụ như đám người Tử Lão, Thiết Lang, Phượng Tiên Lung, Trì Vãn Ngưng, tuy tốc độ cũng nhanh nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Còn Ninh Dạ, rảnh rỗi là lại bồi dưỡng đệ tử Giang Tiểu Phàm, chỉ điểm cho đám người Hiên Viên Long tu luyện, đồng thời bản thân tiếp tục cảm ngộ thiên đạo.
Cuộc sống cũng khá tiêu dao tự tại.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Ninh Dạ đang tự tu hành.
Đột nhiên trong lòng máy động, bấm đốt ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Ồ, xem ra những ngày tháng nhàn nhã sắp kết thúc rồi.”
Lâm Lang bồng bềnh đi tới: “Xảy ra chuyện gì à?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ còn chưa rõ, chuẩn bị một chút, sắp đón khách.”
Một lát sau, chỉ thấy phương xa có một người xuất hiện.
Lại là Dung Thành.
Bây giờ hắn là Vạn Pháp đỉnh phong, chỉ cách Vô Cấu có một chút, nhưng Vô Thiên thần độn của Quân Bất Lạc đã được hắn tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, chỉ xét tới năng lực độn pháp di chuyển, tu sĩ Thiên Tằm ngoài Ninh Dạ ra không ai nhanh bằng hắn.
Nhưng cho dù như vậy, lúc này Dung Thành cũng chẳng có vẻ thong dong như ngày thường, sắc mặt xám tro.
Đó là dấu hiệu mệt mỏi, tiêu hao pháp lực quá độ.
Ninh Dạ vung tay, phát động Bổ Thiên thuật, giúp Dung Thành khôi phục: “Xem ra ngươi đã đi rất xa, vội vàng như vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Nhìn thấy Ninh Dạ, cuối cùng Dung Thành cũng thở phào nhẹ nhõm: “Xảy ra chuyện rồi, Cừu Bất Quân bị tóm.”
“Cái gì?” Ninh Dạ kinh ngạc: “Chỉ mình sư thúc thôi hay còn có ai?”
“Còn có Cố Tiêu Tiêu và Lý Nhất Phượng, kẻ ra tay là Nguyệt Hoa thương hội.” Dung Thành nhanh chóng nói.
“Nguyệt Hoa thương hội?” Ninh Dạ khẽ nhíu mày.
Nguyệt Hoa thương hội cũng coi là tổ chức có tiếng ở Thiên Trung giới, thậm chí bản thân thương hội này là một bộ phận của Vạn Tiên minh, chẳng qua tính độc lập khá cao.
Lão tổ của bọn họ là Nguyệt Hoa Tiên Tôn, còn được tôn là Nhân Hoàng mạnh nhất dưới Thánh Tôn.
Đương nhiên cái xưng hô này chỉ để nghe thôi chứ đừng coi là thật, trong Thiên Trung giới đệ nhất không phải một ngàn cũng có tám trăm, tu sĩ nào chẳng thích khoác lác, lôi bảo vật nào ra chẳng hái trăng với sao, nhưng muốn làm được như vậy ít nhất cũng phải là Thánh Tôn.
Có điều, cho dù Nguyệt Hoa Tiên Tôn không phải Nhân Hoàng mạnh nhất thì thực lực của hắn vẫn rất cường đại, có lẽ xếp trong năm người mạnh nhất cũng không thành vấn đề.
Người này có sở học hỗn tạp, sở trường là Nguyệt Luân thần thông, uy lực rất mạnh, hình như còn có chút quan hệ với Vạn Diệu tông, có không ít thủ đoạn thần thông. Chẳng quả so với thực lực của hắn, hắn nổi tiếng nhất lại là tính tình. Nghe nói người này cực kỳ nóng này, tính cách tàn nhẫn, tự xưng Nguyệt Hoa chứ thực tế thường bị mọi người gọi là Huyết Nguyệt Ma Tôn, vì bản thân hắn còn kiêm tu một số công pháp ma đạo, khi ra tay tự xưng là Nguyệt Hoa Vạn Tượng, nhưng thường giết tới mức máu chảy thành sông, trăng nhuộm đỏ rực.
Nguyệt Hoa thương hội mà hắn sáng tạo ra, ban đầu là cường đạo.
Vừa là ma đạo, vừa hiếu sát, lại vừa cướp bóc, thế nhưng vẫn sống yên ổn tới cảnh giới này, lão già này đúng là hiếm thấy.
Cũng vì vậy, Nguyệt Hoa thương hội khác với những thương hội khác, thường làm ăn theo cách bá đạo tới cực điểm.
Thời khắc này nghe Dung Thành nói vậy, Ninh Dạ hỏi: “Sao lại đắc tội với bọn họ?”
“Ài, đừng nhắc tới nữa.” Dung Thành buồn phiền nói: “Mấy ngày trước ta, Cừu sư thúc và bọn Tiêu Tiêu khai phá một bí cảnh Vô Cấu, kiếm được chút bảo vật, giữ lại cũng vô dụng, vừa hay cách Nguyệt Hoa Hải Châu khá gần nên đến đó buôn bán.”