← Quay lại trang sách

Chương 1308 Nguyệt Hoa Thương Hội 4

Y đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Lâm Lang, có phải có một mục tiêu ở Nguyệt Hoa Hải Châu không?”

Ánh mắt Lâm Lang sáng bừng lên: “Tên thứ tư.”

“Tốt lắm, tính toán thời gian chắc cũng lớn rồi.” Ninh Dạ cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Người quen tính y đều biết ý nghĩa sau ánh mắt này.

Y sắp đại khai sát giới.

Nguyệt Hoa Hải Châu.

Đây là quần thể hải đảo khổng lồ ở hải vực cực tây, nhưng không phải nằm trên mặt biển mà được đại năng dùng tiên pháp vô thượng treo trên không trung, do bảy ngàn bốn trăm sợi “Tỏa Hải Tử Kim liên” nối liền, kéo sâu vào trong biển, bao phủ toàn bộ không trung lẫn mặt biển trong một đại trận.

Do đó hải đảo trở thành đất bằng trên trời, cũng trở thành khu chợ tu tiên giả duy nhất trong hải vực này, người từ khắp bốn phương qua lại, hễ có thu hoạch gì là đều tới đây giao dịch.

Nếu có khu chợ khác, chắc chắn sẽ bị Nguyệt Hoa thương hội dùng thủ đoạn vô tình phá hủy, tác phong cực kỳ bá đạo.

Bản thân hải vực cực tây có rất nhiều tài nguyên trong biển, vì vậy giao dịch ở nơi này chủ yếu là yêu đan hải yêu hoặc các loại tinh thạch trong biển sâu, chân châu; thi thoảng cũng có những thứ tương tự như Hải Tê mộc.

Đương nhiên, tuy Nguyệt Hoa thương hội hành xử bá đạo, nhưng bọn họ cũng biết đạo lý không nên tát ao bắt cá, vì vậy phần lớn giao dịch ở đây vẫn tuân thủ quy củ, có gây họa gì cũng là ở bên ngoài, tuyệt đối không làm xấu danh tiếng của mình.

Chính vì vậy loại chuyện ép mua ép bán như Cừu Bất Quân gặp phải thường không mấy khi xảy ra.

Mà cho dù có xảy ra, Nguyệt Hoa thương hội cũng phải tìm một danh nghĩa.

Hôm nay này ngày xử trí.

Trên bầu trời Nguyệt Hoa Hải Châu, một cái bục cao xuất hiện trong hư không

Trên bục có ba người đang đứng, chính là Cừu Bất Quân, Cố Tiêu Tiêu và Lý Nhất Phượng.

Một tu sĩ đội nón nhọn lạnh lùng nhìn bang, cười lạnh một tiếng, sau đó cao giọng nói: “Nguyệt Hoa thương hội ta xưa nay giao hảo thiên hạ, cung cấp địa điểm buôn bán thuận tiện cho tu sĩ thiên hạ, có thể nói là cực kỳ rộng lượng. Khổ nỗi lắm kẻ giá áo túi cơm, chỉ chăm chăm ôm tâm địa bất lương, gây họa cho Hải Châu. Gặp loại người này, xưa nay thương hội luôn trừng trị nghiêm ngặt. Nay có tu sĩ Cừu Bất Quân, Cố Tiêu Tiêu, Lý Nhất Phượng, dựa dẫm môn phái, hoành hành bắt đầu, cướp đoạt bảo vật của người khác, làm loạn pháp luật kỷ cương ở Hải Châu ta, hủy hoại danh dự của thương thội ta, theo luật ắt phải nghiêm trị.”

“Trừng phạt như sau, môn phái hoặc bạn bè của ba người này phải đưa ra một trăm triệu linh thạch bồi thường trước khi tới chính ngọ. Nếu chính ngọ qua đi, chưa trả bồi thường, thì giết chết, lấy đó răn đe!”

Nghe câu nói này, vô số tu sĩ bên dưới đã bàn tán sôi nổi.

Có kẻ kiến thức rộng rãi đã nói: “Cừu Bất Quân? Đó chẳng phải đệ tử thiên tài chân truyền của Ngũ Nguyên tông à? Nguyệt Hoa thương hội thật hung ác, đệ tử chân truyền của Ngũ Nguyên tông mà cũng dám chém.”

“Một trăm triệu linh thạch, ai mà lấy ra được?”

“Thôi xong, xem ra ba người này chết chắc rồi.”

“Bọn họ không sợ Ngũ Nguyên tông trả thù à?”

“Nếu đã dám làm, đương nhiên không sợ rồi.”

“Xem trò hay thôi. ’

Mọi người dồn dập bàn tán. nhận ra à, có

Trên bục, Cừu Bất Quân cười khổ một tiếng.

Sau khi chuyển sinh, bây giờ Cừu Bất Quân không còn là ông lão gầy gò nữa mà cũng là thiếu niên nhanh nhẹn, chẳng qua dáng dấp âu sầu bao năm vẫn không đổi, trông vẫn như thiếu niên ảo não, lúc nói chuyện cũng như ông cụ non, thở dài: “Cuối cùng vẫn là ta không đành lòng gây họa, ngược lại làm liên lụy tới các ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu lại chẳng hề để ý: “Sư... sư huynh đừng nói vậy, ta tin sẽ không có chuyện gì đâu. Chắc chắn hắn sẽ tới cứu chúng ta.”

“Ta đang lo chuyện đó đấy.” Cừu Bất Quân nhìn đám người xung quanh, hạ giọng nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra à, trận thế này không phải nhắm vào chúng ta mà là nhằm vào hắn.”

Cố Tiêu Tiêu nhếch mép: “Biết thì có sao? Sóng to gió lớn gì chẳng trải qua rồi, ta tin sư... Ninh sư huynh sẽ không lật thuyền trong con mương nhỏ này.”

“Thế thì phải xem hắn xử trí ra sao đã.” Cừu Bất Quân thở dài.

Cừu Bất Quân biết, cái bục này trông thì chẳng có gì, nhưng thực chất cần ít nhất ba Nhân Hoàng ẩn nấp tại đây, một khi y xuất hiện sẽ là cục diệt tất sát, cho dù y không lưu thủ cũng chẳng có tác dụng gì.

Có thể nói, để giết Ninh Dạ, nơi này đã chuẩn bị chu toàn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng phút từng giây, mặt trời sắp lên đỉnh đầu.

Cừu Bất Quân vừa lo lắng vừa nôn nóng.

Hắn sợ Ninh Dạ tới cứu, lại lo y không đến, tâm trạng mâu thuẫn tới khó tả... Tuy phân thân chỉ là phân thân nhưng dẫu sao cũng là một cái mạng, khi chết cũng cảm thụ mọi đau khổ khi tan thành tro bụi.