← Quay lại trang sách

Chương 1309 Tiến vào Hải Châu

Thời khắc này trong lòng hoang mang, thấy sắp tới giờ, xem ra Ninh Dạ sẽ không tới, trong lòng bỗng buông lỏng.

Thôi được, Ninh Dạ không tới, đương nhiên là lựa chọn chính xác nhất, không sai được.

Nhưng trong lòng lại thoáng chút mất mát.

Cuối cùng... y lại chọn cách từ bỏ mình ư?

Ừm, có lẽ chỉ đến muộn chút thôi?

Trong lòng thấp thỏm mâu thuẫn tới khó tả, Cừu Bất Quân còn vô thức tìm lý do cho Ninh Dạ.

Lúc này một tên quán giám sát nhìn sắc trời nói: “Đã tới giờ, chuẩn bị đi.”

Ba tên đao phủ đã giơ cao Trảm Tiên đao.

Đúng lúc này, trên bầu trời có một người bay tới: “Đao hạ lưu nhân!”

“Cuối cùng cũng đến rồi!” Trong lòng mọi người đều thấy vui vẻ.

Xuất hiện trên bầu trời chính là Ninh Dạ.

Người chưa tới, giọng nói đã tới trước.

“Đao hạ lưu nhân, ba người này, Ninh Dạ ta chuộc.”

Theo giọng nói của Ninh Dạ, chỉ thấy một lượng lớn linh thạch từ trên bầu trời rơi xuống.

Khi xuống tới Trảm Tiên đài kia là lập tức xếp thành một ngọn núi nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi, óng ánh rực rỡ, khiến mọi người hoa cả mắt.

Cái gì?

Đám người đang nâp xung quanh thấy cảnh này cùng giật mình.

Quả nhiên Ninh Dạ tới cứu người, nhưng y không tới cướp mà tới chuộc người.

Cứ thế lôi ra một trăm triệu linh thạch, hơn nữa còn ngang nhiên đưa ra, chất thành đống trên Trảm Tiên đài, ra tay nhanh chóng, không một câu dư thừa, hiển nhiên không định cho bất cứ ai cơ hội.

Khi linh thạch rơi vào trên bục, thậm chí Ninh Dạ còn cách Trảm Tiên đài một khoảng cách khá xa, thân hình bồng bềnh, hiển nhiên sử dụng một loại ảo thuật nào đó che giấu hình ảnh thật, quanh người quấn quang tuyến, còn chuẩn bị thi triển Quang Độn chạy trốn bất cứ lúc nào.

Chuyện này khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Ơ, thế này là sao?

Đây có phải phong cách của Ninh Dạ nhà ngươi đâu?

Vấn đề là ngươi làm vậy thì chúng ta làm gì?

Chuyện này được bố trí là để đối phó với Ninh Dạ. Nhưng muốn giết Ninh Dạ thì phải có lý do bên ngoài hợp lý, một lý do có thể trả lời cho tất cả các bên.

Vì vậy bọn họ ra giá một triệu chính là ép Ninh Dạ tới cướp pháp trường.

Bây giờ thì hay rồi, Ninh Dạ đã đến, nhưng người ta không cướp.

Thế thì vở kịch này còn diễn thế nào?

Mọi người đều ngây ngốc.

Tam đại Nhân Hoàng cũng do dự.

Một trăm triệu linh thạch đập xuống mà vẫn giết người, thứ nhất chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, khiến mọi thứ vừa nói thành ra đánh rắm, thứ hai là chẳng khác nào kết từ thù với Lang Gia các.

Tử Cực Thánh Tôn có liên hệ với Ngũ Nguyên Thánh Tôn, nhưng không liên hệ với Lang Gia Thánh Tôn, dù sao cũng là đệ tử chân truyền nhà bọn họ.

Nếu bây giờ ra tay giết người, Lang Gia Thánh Tôn tới gây sự, có lẽ Tử Cực Thánh Tôn cũng chẳng bảo vệ bọn họ.

Chuyện này khiến mọi người đều hoang mang.

“Làm sao bây giờ?”

Một gã râu đỏ lên tiếng: “Hình như thằng nhãi này nhận ra thủ đoạn của chúng ta rồi không mắc bẫy.”

Người này tên Xích Phong Tử, một vị trưởng lão của Nguyệt Hoa thương hội, cũng có tu vi Nhân Hoàng.

Tu sĩ râu đen bên cạnh hừ một tiếng: “Thằng nhãi gian xảo, ra tay ở đây thì không ổn, cứ giao người cho bọn chúng trước đã. Ninh Dạ đã đến rồi thì đừng hòng đi được.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người đã hiểu.

Đúng rồi, không tiện công khai giết người thì đợi lúc ngươi đi lại lén lút hạ thủ.

Đã lọt vào tầm mắt Nhân Hoàng, chẳng lẽ ngươi còn chạy trốn được sao?

Cho nên không hề trì hoãn, lập tức hạ lệnh phóng thích ba người.

Ba người Cừu Bất Quân được giải phóng, bay thẳng tới bên cạnh Ninh Dạ, toát mồ hôi nói: “Lại khiến ngươi gặp phiền toái rồi.”

“Không sao.” Ninh Dạ đứng trong hư không, truyền âm cho Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân nghe xong, gương mặt cũng xuất hiện vẻ tức tối phẫn nộ, lập tức cao giọng nói: “Hôm nay Nguyệt Hoa thương hội chiêu đãi, Cừu Bất Quân ta xin nghi nhớ. Bản thân ta là đệ tử chân truyền của Ngũ Nguyên tông, phải chịu cảnh lao tù, thế mà lại là Ninh Dạ của Lang Gia các cứu ta, Ngũ Nguyên tông bỏ mặc ta trong lúc nước sôi lửa bỏng, không thèm hỏi tới. Từ nay trở đi, Cừu Bất Quân ta không còn liên quan gì tới Ngũ Nguyên tông!”

Hắn tuyên bố luôn trước mặt mọi người mình rời khỏi Ngũ Nguyên tông.

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao.

Sau khi nói xong câu này, Cừu Bất Quân đánh mắt cho Cố Tiêu Tiêu và Lý Nhất Phượng, ba người trực tiếp bỏ đi.

“To gan lắm! Dám phản bội Ngũ Nguyên tông ta.”

Bên dưới có đệ tử Ngũ Nguyên tông cả giận nói, Ngũ Nguyên tông bán đứng Cừu Bất Quân thì bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Cừu Bất Quân dám phản bội lại là vấn đề lớn.

Ngay tiếp theo đã có người đưa tin về, có lẽ tiếp theo Ngũ Nguyên tông sẽ phái người đối phó với Cừu Bất Quân.

Ninh Dạ lại không bỏ đi, nhìn bóng lưng đám người Cừu Bất Quân đi khỏi, lại nhìn Trảm Tiên đài cao cao, y cười lạnh một tiếng, còn ngang nhiên đáp xuống.