Chương 1324 Nghị sự
Một lão quản gia bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, may mà thiếu chủ lương thiện, cho những nạn dân này con đường sống. Thiếu chủ nhân hậu lương thiện, đúng là phúc cho trấn Thanh Hà.”
Vị thiếu chủ Lâm gia ừ một tiếng: “Xem ra vẫn hơi thiếu, bảo hạ nhân làm thêm đi.”
“Vâng.” Lão quản gia đi xuống dặn dò.
Nhìn lão quản gia đi khỏi, ánh mắt vị thiếu chủ Lâm gia dần dần thay đổi.
Hai mắt hóa đỏ, phát ra tiếng cười the thé: “Thiên địa bất nhân, thiện ác khó chặn. Chính giới như vậy chẳng thà ngược lại, phải trầm luân mới được đại giải thoát. Đáng tiếc, thế nhân vô tri, không hiểu chỗ ảo diệu của giới ta...”
Hắn đang thì thầm, đột nhiên phương xa có tấm hỏa phù bay tới.
Thiếu chủ Lâm gia chụp lấy nó, hỏa phù kia hóa thành luồng sáng bay vào thức hải. Thiếu chủ Lâm gia nhận được tin, bỗng ngây dại: “Hồ Đồ chết rồi? Ninh Dạ... Sao lại như vậy? Trùng tên? Hay là...”
Ánh sáng trên mắt hắn chập chờn bất định, đôi mắt đen dần lóe lên sắc đỏ.
Khe núi Yên La.
Đây là một hẻm núi bị sương khói bao phủ quanh năm, đáng lẽ phải là một đại đạo phong cảnh mỹ lệ.
Nhưng không biết từ khi nào, Yên La cốc bắt đầu bị khí độc che phủ, có vào không ra.
Có tu sĩ đi ngang qua nơi này, cảm thấy có bảo vật xuất hiện, định đi vào tìm kiếm bảo vật, nhưng toàn là một đi không trở lại.
Từng có Tây Lăng Thượng Nhân đi tới nơi đây, ỷ vào tu vi cường đại, định vào trong cốc thử xem, sau đó không hề đi ra.
Lại có kỳ tài tiên môn Liễu Sinh tiên, một người một cốc chém thẳng vào sơn cốc, sơn cốc chưa tan, hắn đã chết.
Còn có một vị đại năng Niết Bàn, dùng thần uy vô thượng thăm dò, nhưng ngược lại bị hại, tu vi sa sút.
Từ đó trở đi, nơi này trở thành một cấm địa nho nhỏ ở Sơn Gian quận.
Hôm nay trong Yên La hạp, sương mù cực kỳ nồng nặc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lại khúc xạ thành đủ mọi màu sắc.
Một áng mây đen bay tới, dung nhập vào hào quang, vô thanh vô tức, đã hóa thành một thiếu niên phong độ, chính là thiếu chủ Lâm Mặc của Thanh Hà trấn.
Trong Thanh Hà trấn, mọi người đều biết Lâm thiếu chủ tài hoa phong độ, không biết tu hành, nhưng nếu người trong Thanh Hà trấn chứng kiến cảnh tượng này, không khéo nhận thức hoàn toàn lật đổ.
Thời khắc này hạ xuống trong cốc, một luồng khí tức vô hình bùng phát, tất cả khí độc tản ra.
Lâm Mặc chắp tay sau lưng đi vào trong cốc, tới trước một vách núi, xoa nhẹ lên đó một chút rồi gõ ba cái, tạo thành âm thanh cộc cộc.
Sau đó lập tức xoay người, nhưng lại đi về phía vách núi đối diện. Vách núi kia hiện lên hào quang như ánh nước, khoảnh khắc sau Lâm Mặc đã đi vào trong núi, bên ngoài vẫn không hiện lên cảnh cửa, không có chút dấu hiệu nào.
Lúc này Lâm Mặc đã đi tới trước một đường hầm đen sì, hoàn toàn không có ánh sáng.
Nhưng hắn lại vui vẻ tiến vào.
Xoạt!
Một con yêu xà đốm hoa đột nhiên từ bên trên rơi xuống, lao về phía Lâm Mặc.
Lâm Mặc chỉ giơ tay ra nói: “Lão tam.”
Con rắn hoa đã rơi vào tay Lâm Mặc, miệng nói tiếng người: “Bọn họ đến cả rồi, chỉ chờ ngươi thôi.”
Nói xong cuộn tròn quanh cổ Lâm Mặc, như một cái khăn quàng.
Lâm Mặc đã ung dung bước vào.
Đi tới trong căn phòng đá, trong phòng có cái bàn tròn, trước bàn đặt bảy cái ghế đá, lúc này ở đó đã có ba người ngồi.
Con rắn hoa xông tới, hóa thành hình người hạ xuống. Lâm Mặc cũng ngồi xuống theo, nhìn xung quanh nói: “Đến cả rồi?”
Trên chiếc ghế chính giữa, một nam nhân đầu sư tử nói: “Lão nhị nói thân phận của hắn rất quan trọng, không tiện để lộ, tạm thời không nên đứng ra.”
Lâm Mặc gật đầu: “Ta biết, là ta bảo hắn đừng tới.”
Một cô gái kiều diễm bên tay trái gã đầu sư tử hừ một tiếng nói: “Ý ngươi ngươi là chúng ta đã bại lộ ca rồi?”
Bên tay phải gã đầu sư tử là một tu sĩ dùng vải đen che đầu, ủy khí âm trầm, trông rất giống quỷ tu. Hắn lên tiếng: “Cũng không có gì lạ. Nếu Ninh Dạ ở Thiên Trung giới là phân thân của Ninh Dạ trên Thiên Tằm, thế thì ít nhất cũng giải thích được vì sao lúc trước bọn chúng nhốt sáu chúng ta lại lâu như vậy.”
Lâm Mặc gật đầu: “Ta đã điều tra gốc gác Ninh Dạ, khi khe hở mở ra, hắn là người trấn thủ nơi đó. Tính toán theo thời gian, đúng là có khả năng này.”
“Vấn đề là nơi đây cách Nguyên Ma giới xa như vậy, hắn làm sao liên hệ với bản thể? Làm áo hắn chuyển thế tới mức độ như vậy?”
Lâm Mặc mỉm cười: “Người phi thường sẽ làm chuyện phi thường. Một số chuyện không nghĩ ra không phải vì trí tuệ không đủ mà vì hắn làm được chuyện người khác không làm được.”
Gã đầu sư tử đã nói: “Tức là ngươi nhận định Ninh Dạ này chính là Ninh Dạ kia?”
Lâm Mặc gật đầu: “Bằng không với tính cẩn thận của lão lục, không lý nào lại bị phát hiện dễ dàng như vậy được. Cũng may cái chết của hắn cũng không phải không giá trị gì...”